chút, bác tài nói: “Cô à, lái nhanh dễ xảy ra tai nạn, cô có biết không? Cô trả cho tôi bao nhiêu tiền xe để tôi phải bán mạng chứ?” Sau đó, tặng cho cô một cái liếc xéo. Thúy Thúy vội vàng cuống cuồng, nhƣng vẫn đến muộn. Công ty quy định đến muộn một lần bị trừ 50 tệ, từ ba lần trở lên bị trừ 200 tệ, một tháng đến muộn năm lần sẽ bị công ty phê bình công khai, đến mƣời lần thì, ok, mau cuốn gói rời khỏi đó. Từ khi đi làm đến nay, Thúy Thúy chƣa đi muộn lần nào, đây là lần đầu tiên. Ngƣời quản lý đƣơng nhiên là có yêu cầu khắt khe hơn đối với những nhân viên cần cù nhƣ Thúy Thúy. Đến muộn những 15 phút! Thế thì phải phê bình nghiêm khắc, không thể để tình trạng này tái diễn. Thúy Thúy kể lại cho ngƣời quản lý nghe toàn bộ sự việc xảy ra sáng nay, ngƣời quản lý nhíu mày nghe hết lời kể lắp ba lắp bắp của Thúy Thúy, xua xua tay, nói: “Đƣợc rồi, lần sau chú ý hơn. Mẹ chồng cô bán cả căn nhà của mình để mua căn nhà mới rộng rãi nhƣ thế cho vợ chồng cô, cô nên biết ơn mới phải, nấu bữa sáng cho bố mẹ chồng cũng chẳng có gì mà phải cảm thấy ấm ức cả.” Thúy Thúy nghe xong, ngẩn cả ngƣời! Cô tranh thủ thời gian tìm xà phòng thơm, bàn chải đánh răng hồi trƣớc đi công tác để lại, vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, bị đồng nghiệp nhìn thấy, cƣời nhạo, nhân viên thế kỷ 21 không đánh răng không rửa mặt đã chạy đến công ty làm việc, thật văn minh quá nhỉ. Thúy Thúy xấu hổ không biết trốn đi đâu. Không ăn bữa sáng, nên đến gần trƣa, bụng cô đã đói cồn cào, trƣớc đây Thúy Thúy đều đem cơm đi, vì gia đình cô cũng không giàu có gì, hôm nay, Thúy Thúy bấm bụng bỏ ra 10 tệ để mua cơm hộp. Cơm màu vàng, có vẻ nhƣ đã để lâu, hơn nữa còn thoang thoảng mùi lạ, thức ăn thì ít và lại rất khó nuốt, nhƣng cô không dám đề nghị trả lại, bà bán cơm mặt đỏ au, giọng nói sang sảng, giống hệt Tôn Nhị Nƣơng. Thúy Thúy cố gắng nuốt những miếng cơm hộp chán ngắt, Đại Lâm gọi điện đến rất chuẩn giờ, cảm giác vui sƣớng ngọt ngào lập tức xua tan sự khó chịu mà hộp cơm gây ra, vợ chồng mới cƣới mà, bây giờ vẫn đang trong thời gian nồng thắm. “Buổi trƣa vợ ăn gì vậy?” “Em mua cơm hộp, khó nuốt lắm. Còn anh?” “Mẹ đƣa cơm đến cho anh, nói anh sáng nay ăn trứng gà cháy của em, ăn chƣa đƣợc no, ha… ha… ha, nên buổi trƣa đem thịt bò hầm đến cho anh, thế cơm hộp của vợ có ngon không?” Tiếng trong điện thoại bỗng biến thành giọng mẹ chồng: “Thúy Thúy à, hộp cơm con mua bao nhiêu tiền thế?” “Mƣời tệ ạ.” “Ôi, Thúy Thúy à, con và Đại Lâm đều không kiếm đƣợc nhiều tiền, phải tiết kiệm chứ, con thấy đấy, sáng nay mẹ đi mua 10 tệ thịt, thêm chút rau, là hầm đƣợc một nồi nhỏ, mẹ và bố con ăn, còn có thể đƣa đến cho Đại Lâm nữa, con bỏ ra 10 tệ, chỉ đủ mình con ăn…” Giọng nói của Đại Lâm cũng vọng đến: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ tƣởng rằng hộp cơm 10 tệ mua ở ngoài ngon lắm sao. Hơn nữa, cô ấy không mua cơm hộp, thì hít khí trời sao?” “Mua cái bánh bao chay 5 xu và ít rau 5 xu, cứ ăn tạm một chút, buổi tối chẳng phải đã về nhà ăn cơm rồi sao, hay là mua gói mỳ 2 tệ mà ăn cũng đƣợc chứ sao, thật là không biết chi tiêu gì cả…” Thúy Thúy giận đến nỗi không thốt nên lời. “Thúy Thúy! Đừng có gọi điện thoại trong phòng làm việc!” Ngƣời quản lý nhắc nhở. Gác máy, nƣớc mắt Thúy Thúy ào ạt tuôn rơi, mọi ngƣời cảm thấy rất lạ, ban nãy hãy còn nghe thấy cô nói chuyện tâm tình rất ngọt ngào, sao loáng cái đã khóc rồi, mọi ngƣời quan tâm hỏi đã xảy ra chuyện gì. Thúy Thúy nghẹn ngào kể lại chuyện vừa xảy ra. Mọi ngƣời trong phòng đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, chợt cô gái Tiểu A bật cƣời, nói: “Thúy Thúy, mẹ chồng cô là ngƣời ngoài hành tinh à? Thời đại này còn có ngƣời ăn bánh bao chay với thứ rau 5 xu sao? Bà ấy cứ nghĩ đây vẫn là xã hội cũ chắc, thật đúng là thần kinh!” Tiểu C bĩu môi: “Xì, gì chứ,