òn ngu , tốn giọng với con mẹ này ! Thầy với tay lấy cuốn sách ở trên bàn , cúi đầu từ tốn lật từng trang . Bà Thanh hơi ghé mắt nhìn vào , thấy các trang giấy đều có màu vàng đục , vẽ chằng vẽ chịt những câu chữ , hình thù quái dị . Bà nghĩ chắc chắn đây là bùa mà thiên hạ hay đồn đại . Khi lật đến đúng trang cần tìm , thầy Ba khoanh hai tay đè lên cuốn sách , ngẩng mặt lên khẳng định : – Tôi không giúp ! Nhưng tôi có cách cho nữ thỏa mãn được tâm nguyện ! Bà Thanh trong lòng mừng khôn xiết , háo hức đáp : – Thầy nói liền đi thầy , cách gì vậy thầy ! Thầy cúi người ngước về trước , rồi trầm giọng bảo với bà : – Nữ biết ngãi không ? – Dạ con biết thưa thầy ! – Ừ ! Nữ hiểu ý thầy nói chứ ! – Dạ , con hiểu , nhưng sử dụng nó có nguy hiểm không thầy ! – Chắc chắn là sẽ không nguy hiểm , nếu nữ sử dụng đúng cách mà thầy chỉ dạy ! – Nhưng con lo quá thầy ạ ! – Không cần lo gì cả , nữ đã lặn lội đường xa đến đây tìm thầy , để thầy tính chuyện cho nữ ! Nói dứt lời , thầy chống hai tay xuống đất để có thăng bằng đứng lên . Thầy bảo bà ngồi chơi chờ thầy ra ngoài một chút . Bà Thanh nãy giờ ngồi lì ở một vị trí . Khung cảnh tâm linh , nhang khói nghi ngút không lúc nào ngưng , là một cái gì đó rất xa lạ đối với bà , vì gia đình bà vốn theo đạo Thiên Chúa không mê tín dị đoan ; lại sống ở một khu xứ đạo nghiêm ngặt ở quận Gò Vấp . Giả như , chuyện bà đi tìm thầy xin bùa phép ngày hôm nay bị người quen biết , đồn ầm lên , thì chắc chắn gia đình bà sẽ bị gọi ra nhà thờ để lên án , kiểm điểm vì tội duy tâm . Chính bà cũng đã nghĩ đến sự việc đó , cho nên khi về tìm thầy , bà đã rất giằn co suy nghĩ : không nên rủ ai đi cùng , cũng không nên cho ai biết chuyện này ! Xung quanh không còn ai , ngồi một mình giữa chốn trang nghiêm , bà lạnh buốt hết cả sống lưng , cảm thấy có cái gì nhìn mình . Bà hơi giật mình , khi chiếc đầu lâu màu trắng đục vẫn còn nằm lù lù trên mặt bàn … có lẽ lúc nãy thầy vội quá nên bỏ quên nó ở đây chăng (?!) Bỗng ! Bà la toáng lên , ngồi thụt lùi và vội lấy tay che mặt , bởi vì chiếc đầu lâu vô tri vô giác đó vừa bật lên , gõ cộc một cái xuống mặt bàn … y như rằng , nó đang gật đầu chào bà . Định thần được một lúc , bà mở tay che mặt ra , thì rất đỗi ngạc nhiên … chiếc đầu lâu không còn nữa ! Bà ngó qua ngó lại , rồi tự lẩm bẩm : – Nó ở đâu rồi ? Hỏi vậy thôi , chứ bà không muốn thấy cái vật kinh dị đó một lần nào nữa . Lấy hơi thật sâu rồi thở dài thườn thượt , bà an tâm trong lòng là nó đã đi ngút ngàn trời mây ! Nhưng ! Bà bỗng rú lên một tiếng hãi hùng , vì chiếc đầu lâu lại gõ xuống mặt bàn . Nhưng lần này , gõ liên hoàn như quả bóng cao su . Nó lơ lửng ngay trên cao mà lúc nãy bà không chú ý . Thảng hoặc , chỉ vừa mới biến hình cho bà thấy . Giọng bà chan hòa với nước mắt : – Thần đầu lâu ơi , đừng làm con sợ nữa ! Nếu nãy giờ con có đắc tội với thần , xin thần tha cho con ! Chiếc đầu lâu tự dưng nằm yên hiền lành , trở lại thành vật vô tri như lúc ban đầu . Bà Thanh cũng bớt sợ hãi hơn , nhưng quay mặt ra phía bên ngoài và không dám nhìn vào nó nữa . Chiếc đầu lâu với hai hốc mắt to trũng sâu , bộ xương hàm vẫn còn nguyên góc cạnh … Tạo nên một khuôn mặt nham nhở , dễ gợi cho người ta cái cảm giác vừa dễ thương , vừa dễ ghét , nhưng cũng rất kinh tởm . Bà ngồi lóng ngóng nhìn ra . Tâm trạng lo âu sốt ruột , không biết thầy đi đâu , mà gần hai mươi phút trôi qua vẫn chưa thấy thầy về . Đôi tay kéo khóa , mở chiếc giỏ xách đặt kế bên ra , bà lấy khăn lạnh gạt đi những giọt mồ hôi đang bắt đầm lấm tấm trên gương mặt và chà chà nơi cánh tay cho mát … Phần vì gian phòng nóng hầm , như có ai đang đốt lò sưởi giữa mùa hè ; phần hồi hợp vì chiếc hộp sọ ma quái với hốc mắt vô tình đang theo dõi từng cử chỉ của bà . Một lát sau , bà thấy thầy ôm vào nhà một chậu cây nhỏ . Bà vội vã đứng dậy , lom khom dọn dẹp bớt những vật phẩm trên bàn , để thầy thoải mái đặt chậu lên yên vị . Thầy kêu bà dọn gì thì dọn , đừng đả động cuốn sách và quả đầu lâu . Bà ngồi khom đầu , nhìn lăm lăm , nghiêng qua rồi nghiêng lại , soi từng góc cạnh của cái cây nhỏ , rồi ngờ vực hỏi : – Đây là cây ngãi hả thầy , sao con thấy giống hoa Phong Lan quá vậy , mà còn có dây trầu quấn quanh nữa chứ ? Không trả lời thân chủ vội , Thầy Ba lơ đãng thò tay vào ngăn bàn , lấy ra một con dao : Chuôi hình cuộn trắng , dài ba tấc ; cán lùn bằng nửa chuôi , cong hình móng cọp ; đỉnh đầu cẩn ngọc , ánh vàng lấp lơ … Cùng một chai nhỏ giống như chai dầu gió , đặt lên mặt bàn . Thầy bảo : – Bây giờ , nữ đốt ba cây nhang cắm lên bàn thờ của nàng Trân Phi , quỳ gập người lạy ba lạy . Nữ đốt thêm ba cây nhang nữa , đi ra cắm bàn thiêng , không cần vái , nhớ là phải cắm nhang cho thật đẹp , xong rồi thì vào trong này nghe thầy dạy việc ! Bà Thanh vâng lời thầy , quẹt diêm đốt nhang , lấy tay hắt hắt cho dịu bớt lửa , mắt nheo lại vì khói tỏa … Khi rướng người định cắm vào lư , bà hoảng hồn suýt đánh rơi ba cây nhang đang chắp trên tay … Vì kế bên tượng nàng Trân Phi , còn có chiếc đầu lâu , cũng đang ở thế chễm chệ . Rõ ràng lúc nãy , bà thấy nó còn ở trên bàn . Nó biến qua từ lúc nào mà lẹ đến vậy ? Bà quay ngoắc lại , thấy thầy Ba cũng đang nhìn mình , thầy xua tay trấn an : – Nữ đừng lo ! Nó hiền lắm , chưa cắn giết ai bao giờ … chỉ là nó đang đói thôi ! Nữ thắp một cây nhang cắm vào cái lư nhỏ cho nó nữa nhé ! Câu nói phân trần của thầy không làm bà Thanh bớt lo lắng đi chút nào ! Bà đã xem phim , nghe nhiều những lời đồn thổi về thế giới tâm linh : Có những pháp sư ở bên Campuchia nuôi âm binh trong nhà . Rồi một ngày lơ là quên cúng kiến , khiến cho họ uất hận rồi phản ngược lại chủ . Nên khi nghe thầy nói , bà càng sợ cái đầu lâu hơn rất nhiều . Lúc thầy không có mặt , nó đã có những biểu hiện , mà ban đầu bà cứ nghĩ đó cách chào của cõi vô thường . Bây giờ , mới hiểu là nó đói ! Nếu thầy đi lâu thêm một chút , bà ngồi một mình với con ma đang đói lâu một chút nữa , cộng với âm hồn người quý phi đang ẩn mình trong bức tượng , thì không hiểu những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ? – Bà Thanh vội gạt phăng dòng suy nghĩ ấy để đưa tư tưởng trở về hiện thực ! Hiện thực bây giờ , là bà phải thắp nhang ! CÒn nữa các bạn đón đọc ở đây nhé ….