Đọc truyện ma- Ma Ngãi Bất Trị - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Ma Ngãi Bất Trị (xem 368)

Đọc truyện ma- Ma Ngãi Bất Trị

Đọc truyện ma- Ma Ngãi Bất Trị

Phần 1 : Thầy Tam Hổ và Thần Ngãi Ngàn Năm Tập 1 Chiếc Honda chậm rãi dừng lại trước căn nhà . Người đàn ông cầm lái quay lại nói với người ngồi đằng sau : – Tới địa chỉ mà bà cần tìm rồi ạ ! Người đàn bà dáng điệu mệt mỏi , hai tay mày mò cởi chiếc nón bảo hiểm trao cho người tài xế ; tháo cặp kính đen to bóng bảy , cùng chiếc khẩu trang bỏ vào túi xách đang đeo khệ nệ trên vai rồi thoát xuống xe . Dưới ánh nắng chiếu gay gắt như cơn mưa lửa của buổi trưa chốn cao nguyên , nét bần thần sau nửa ngày vất vả tìm kiếm vẫn còn đọng trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của người đàn bà trung niên ấy . ma_ngai_bat_tri Bà tên thật là Trương Mỹ Thanh , sống tại Thành Phố Hồ Chí Minh . Hàng xóm chung quanh hay so sánh vui rằng : Bà Thanh có quan hệ ruột thịt xa gần với bà Trương Mỹ Lan ; cũng thuộc dòng dõi họ Trương danh gia vọng tộc có quy mô làm ăn , cũng như khối tài sản được đánh giá vào hàng cự phách ở chốn Sài Thành . Nhưng đó chỉ là câu chuyện viễn tưởng không có thật . Bà Thanh cùng họ Trương , tên được lót chữ Mỹ cho tăng thêm phần sang trọng mà thôi ! Bà Thanh ngao ngán nhìn vòng vòng khung cảnh trước mặt : Căn nhà tường màu vàng rơm , lớp sơn còn rất mới ; ngói nhà lợp đỏ ối rất tươm tất ; cánh cửa chính bằng gỗ , khép vào kín mít ; cỏ dại mọc um tùm … ngờ ngợ hỏi người đàn ông : – Đây có đúng là nhà thầy Tam Hổ không vậy chú Phiện , sao tôi thấy khung cảnh tiêu điều không có ai , mà cửa nẻo thì lại đóng kín hết vậy ? Người tài xế tên Phiện ngồi khoanh tay trên đầu xe giải thích : – Bà là người phương xa mới đến đây nên không biết ! Thầy Ba là pháp sư đắc đạo , thích quy ẩn gần gũi với thiên nhiên . Thầy không ăn , chỉ hấp thụ tinh hoa của đất trời để sống ! Lý do mà thầy đóng cửa thì tôi nghe người ta đồn là thầy đang trong thời kỳ bế quan ; hằng ngày thoát xác xuống âm ty làm bạn tâm giao cùng ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát , rồi cùng nhau làm pháp sự , cầu nguyện cho quốc thái dân an ! Bà Thanh nghe những lời như vậy cũng cảm thấy an tâm trong lòng . Nghe mọi người bàn tán nhiều về tài năng của thầy , bà đã lặn lội từ thành phố lớn nhất miền Nam về Thanh Lâm lộ bàng , đi thêm một chặn đường ngoằn ngoèo hơn 10 cây số để đến xã Đức An , rồi đến tập An Tây . Người dân ở tập quanh năm sống bám vào nghề chăn nuôi và làm rẫy , chưa biết áp dụng kỹ thuật khoa học. Cho nên , họ rất tò mò khi thấy bà Thanh là dân thị thành hiện đại mới xuống . Nhất là những người đàn bà đen đúa , chân tay quanh năm bê bết bùn đất , thì lại càng nhìn bà Thanh từ đầu đến chân một cách soi xét . Những người đàn bà ấy họp nhau lại bình phẩm . Có bà nói : – Đàn bà phụ nữ thành phố dị hợm các bà nhỉ , mắt sáng tinh anh không muốn , lại cứ muốn đeo cái cục đen thui vào trước mặt để giả mù , vái trời khiến nó trượt chân ngã cho biết lễ độ (?!) Có bà làm ra vẻ hiểu chuyện : – Bà dốt vừa vừa thôi ! Đó là cái gương đeo vào mặt của người thành phố đấy !… Đại khái thì toàn là những câu nói mang tính phân biệt . Thậm chí , họ còn đem những lý luận rất mê tín dị đoan để gán cho bà Thanh . Ví dụ như cổ bà cao ba ngấn , đích thị là ma lai giả người … Bà Thanh nghe thấy , nhưng phớt lờ đi . Bà đâu dư thời gian đến đây để đôi co , đối đáp với bọn người quê mùa kia . Mục đích của bà khi đến chốn rừng núi này là tìm pháp sư Tam Hổ . Những người dân quê hiền lành đầu tắt mặt tối , không có kiến thức , họ thường rất dễ dụ ; dễ tin vào những chuyện đồn nhảm không cơ sở … Tất nhiên , họ rất sợ thầy pháp . Nên khi nghe bà Thanh hỏi thăm nhà thầy Tam Hổ , nhiều người tỏ ra e dè và cố ý lãng tránh , làm cho bà nhiều phen khốn đốn . Năn nỉ mãi không được , bà Thanh đánh liều dùng tiền gạ gẫm . Phiện đội nón lá , mặc chiếc áo sơ mi sờn rách to lủng lẳng … run run đôi tay nhận lấy tờ giấy 500.000 đồng . Mặt mũi hớn hở , phóng như tên bay về nhà lấy chiếc xe cũ kĩ chở bà đi . Bà Thanh ngờ vực hỏi Phiện : – Chú nói thật không ? Thầy Tam Hổ có quen với Địa Tạng Vương Bồ Tát à ? Phiện lấm lét nhìn xung quanh như thăm dò . Rồi đáp nhỏ : – Tôi nói cho bà cái này bà đừng nói với người thành phố biết …chẳng những là bạn của Bồ Tát , mà thầy còn chuyên về bùa ngãi và sai khiến được cả âm binh ở dưới ! Bà Thanh ngờ vực hỏi : – Thật sao ? Phiện móc điếu thuốc hàng nội rẻ tiền từ trong túi áo ra đặt vào môi , châm lửa rồi đáp : – Đúng ! Thầy giỏi lắm ! Lúc trước , bí thư tỉnh ủy dẫn theo một toán công an xuống đến tận đây đòi dẹp nhà của thầy , vì cho rằng thầy đang mê hoặc dân chúng ! Thầy Ba bảo với lão bí thư là nếu như phá vỡ được căn nhà , thì thầy sẽ lập tức cuốn gói đi nơi khác ! Rồi Phiện chỉ tay vào căn nhà : – Toán công an dùng búa đập vào tường cỡ nào cũng chẳng sập ! Thuê cần cẩu ủi cũng không đổ ! Cái con đường mà tôi chở bà lên đây là do bọn công an đó phát quang đấy ! Ở đây không làm đường để vào rừng ! Bà Thanh đưa mắt nhìn căn nhà trầm trồ : – Nhà xây chắc quá ! Phiện vội lắc đầu : – Nhà này không phải xây ! Nói đúng hơn là đột ngột thành hình từ lúc nào không biết ! Công an không phá được , hoàn toàn là do trong căn nhà của thầy có một vị thánh che chở ! Tôi quên kể cho bà nghe … Sau một ngày tàn phá , đến nữa đêm thì lão bí thư bị đau bụng ! Cả gia đình đem lão vào nhà thương nhưng bị bác sĩ trả về vì nghi lão sắp chết ! Lão nằm than khóc , lăn lộn đến hơn hai ngày , thì có một người đến nhà bắt cả gia đình lão đi xin lỗi thầy Ba ! Bà biết người đó là ai không ? Bà nội của lão bí thư , mà bà này thì đã chết lâu rồi ! Bà Thanh sửng sốt kêu lên một tiếng . Phiện chậm rãi nói : – Cả gia đình nhà lão bí thư phải kéo tới trước cái sân này quỳ lạy hơn nửa ngày trời lão mới hết đau bụng ! Tối hôm đó , lão ói ra nguyên một con trăn to tổ chảng … làm chấn động nguyên cả xã ! Tuyệt nhiên , từ đó đến giờ không lão quan chức nào dám bén mảng đến đây để làm khó thầy nữa , mà thầy cũng không tiếp xúc với người khác nhiều như hồi trước ! Phiện búng tay cho điếu thuốc văng ra xa rồi tiếp tục nói : – Có rất nhiều người lên đây tìm thầy , nhưng rồi cũng đành thất vọng ra về vì không được thầy tiếp ! Bây giờ bà gọi thầy đi ! Nếu như thầy không đáp lại thì tôi chở bà về ! Bà Thanh hơi thất vọng vì câu nói của anh tài xế nhiệt tình ấy . Bà đứng ở ngoài kêu lớn : – Thầy Tam Hổ ơi !!!! Phiện gắt nhẹ : – Bà hét như vậy sao thầy ra , phải tới gõ cửa đàng hoàng ! Bà Thanh hình như khó chịu về thái độ dạy đời của Phiện . Nhưng rừng nào thì kiểm lâm nấy , bà không nên làm trái ý . Đang đi …bà bỗng hoảng hốt thụt lùi lại , vì hai cánh cửa chính làm bằng gỗ tự nhiên bật tung ra như được tiếp vào một nguồn lực cực mạnh . Lạ lẫm ở chỗ là khi cánh cửa đã mở toang ra , mà vẫn không thấy ai trong căn nhà . Bà Thanh vội sợ hãi chạy về chỗ Phiện đang đậu xe . Phiện cũng đang ngạc nhiên về hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt , nhưng cũng vội trấn an : – Bà đừng lo ! Vậy là thầy đồng ý tiếp đón bà rồi đấy , bà vào đi! Bà Thanh hơi dè dặt vì sợ . Nhưng không lẽ đã vượt đường dài đến đây mà lại quay về công cốc , bà đành

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng ngỡ con của tôi và người khác là con của mình

Vợ! Đứng Lại Đó Cho Chồng!

Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Voz Full

Vì mình hay vì tình?

Câu được con rùa vàng