không hiểu ý Thầy, Tôi nhờ lễ tân đem lên 1 ấm nước trà, mời Thầy ngồi xuống rồi hỏi : Thế nào hả Thầy ? mặt bằng mênh mông thế, người ta san phẳng hết rồi, liệu có tìm được không ? Thầy uống 1 ngụm nước nhỏ rồi điềm tĩnh nói : tôi nhìn thấy ông cụ rồi, nhưng tôi thấy có 2 đứa trẻ con cứ túm lấy tay ông cụ mà kéo, tôi đang nghi là 2 đứa trẻ con này sẽ gây nhiều rắc rối đây. Thôi thì cứ để sáng mai đem lễ ra gọi hồn Cụ tại đó rồi sẽ tính sau. Tôi lạnh cả gáy sau khi nghe Thầy nói, tôi ấp úng hỏi Thầy thêm – Thế là sao hả Thầy ? Vợ Thầy xem ra đã gặp nhiều trường hợp như vậy nên tham gia : Các anh cứ yên tâm, Vợ Thầy chấn an khi thấy chúng tôi hoang mang : việc tìm mộ này mỗi người một khác, chẳng trường hợp nào giống nhau đâu, theo tôi biết thì Ông Cụ nhà anh là đang bị vong ( Ma ) ám, nếu không bắt được 2 vong đó thì sẽ không tìm được đâu, vì nó dấu nên các Thầy bị che mắt, rất khó tìm… Tôi thực sự choáng, mặt thừ ra, trắng bệch, miệng tôi se đi như người đang sốt vì mất nước, hai bên tay da Gà nổi dày, ớn lạnh… Tối hôm đó thật dài, Chúng tôi nghỉ ở nhà nghỉ cách trung tâm Thị xã không xa, cái nhộn nhịp ở đây khác xa với sự ồn ã của Thủ đô về đêm. Cũng ánh đèn đường mờ ảo, những cửa hàng san sát rực rỡ ánh đèn, nhưng người mua kẻ bán vắng vẻ, tẻ nhạt làm sao. Anh em tôi rủ nhau bách bộ dọc theo hè phố về phía trung tâm Thành phố, mỏi cả đôi chân mới tìm được 1 quán Cafe có vẻ ra hồn một chút, chúng tôi bước vào tìm một bàn tròn ngay sát lùm cây có chăng đèn mờ ảo gọi 2 ly Cafe đen đá, sát phía trong gần cửa hậu một đôi trai gái đang cúi đầu tâm sự, không khí quán hàng có vẻ suy tư trầm lắng. Anh em tôi mỗi người như theo đuổi dòng suy nghĩ riêng bên ly Cafe tí tách, tôi rút điếu thuốc ba số 5 châm lửa phì phèo vài hơi cho đỡ tẻ nhạt, chú em tôi cắt ngang sự im lặng : liệu mai có tìm được Ông không hả anh ? tôi thủng thẳng đáp : chưa thể biết được. Anh em tôi chuyện trò huyên thuyên đủ chuyện để giết thời gian cho đến khi chủ quán rặng hắng như ngầm nhắc nhở khách hàng, tôi nhìn đồng hồ mới 22h30 phút, ngoảnh ra phố – đường vắng tanh, chúng tôi thanh toán rồi rảo bước ra phố quay về quán trọ. Lại 1 đêm trằn trọc không sao ngủ được… 5h30 sáng chúng tôi đã tắm gội , mặc quần áo chỉnh tề, buổi sáng ở vùng cao có vẻ đến sớm hơn, những ngọn gió phóng khoáng từng đợt ùa vào khung cửa sổ vuông vức mở về hướng núi xanh rì, nhấp nhô như sóng, từng đàn chim khuyên ríu rít chuyền cành trên cây Bàng xum xuê bên cửa sổ. Tôi mở cửa bước ra hành lang, giật mình khi thấy Pháp Sư Thầy đã đứng hóng gió tự bao giờ. Ngủ được không Thầy ? tôi cất tiếng chào, thời tiết hôm nay thật tuyệt, bầu trời thật trong gió thổi nhẹ mơn man trên da thịt thật dễ chịu. Anh em tôi cùng Vợ chồng Thầy đi ăn sáng sớm hơn để tranh thủ thời gian đi mua sắm Hoa Quả làm lễ. Hai anh em tôi thuê 2 xe ôm đi vào chợ để mua bán cho tiện lợi. Tôi mua mấy quả trứng gà ta , 1 chiếc gương tròn, hoa quả, trầu cau thật tươi, ở chợ này có vẻ dễ mua và rẻ hơn miền xuôi, thấp thoáng bóng dáng bóng dáng các bà Mế váy áo dân tộc gồng gánh con Lợn giống hoặc đôi gà thiến Lông thật mượt. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã mua đủ các danh mục mà Thầy yêu cầu về tập kết tại bãi đất trống sau dẫy nhà của Công ty địa ốc. Cô hàng nước quen đã đem cho mượn mấy cái chiếu cói rải sẵn chờ chúng tôi về sắp lễ. Tôi lóng nga lóng ngóng chẳng biết xếp lễ thế nào đành ngồi nhìn mấy bà phụ nữ khéo tay xếp hộ, chẳng mấy chốc mâm cỗ cúng đầy đặn, xôi gà bốc hơi nghi ngút đã được bầy ra. Thầy bảo tôi lên hương, vái 4 phương tám hướng, xong cắm vào ống gạo đạt ngay ngắn trước mâm cỗ, tôi lui ra nhường chỗ cho Thầy làm lễ. Thầy ngồi khoanh chân, rung chuông khấn vái 1 hồi, bên ngoài đám người hiếu kỳ đã vây thành vòng tròn xem chúng tôi làm lễ. Thầy bảo chú em tôi thắp thêm tuần hương mới, vì ngoài bãi gió lộng hơn, hương như có vẻ cháy nhanh hơn. Thầy đặt chiếc gương tròn tôi mua trên đĩa gạo sau đó bắt đầu phép gọi hồn. vừa qua mấy câu khấn sơ sài thì lạ thay Quả trứng vô tri tôi vừa mua như hút chặt vào chiếc gương nằm nghiêng trong đĩa gạo đầy. Thầy nhắc mọi người đứng tránh xa ra đề phòng bất trắc, sợ vong về mà hợp 1 ai đó, nhập vào thì khổ. Thầy chưa dứt lời với đám người hiếu kỳ thì tôi thấy rợn người khi nghe tiếng đứa bé con ngay đằng sau tôi cười nghặt nghẽo, giọng nó the thé như tiếng Ma, tôi chẳng hiểu ra sao liền quát nó : con bé này tránh ra cho người ta làm, cứ sấn vào đây làm gì ? con bé chỉ thẳng vào mặt tôi : mấy thằng ranh con này nhé – cút mẹ chúng mày đi không ông mày bóp chết tươi bây giờ. Bất giác tôi định thần lại, nhìn thẳng vào mặt con bé xa lạ, mặt nó đỏ phừng phừng, mắt đỏ ngầu, dài dại. Tôi quát : ơ cái con này… Vợ Thầy túm tay tôi kéo ra xa, lúc đó tôi mới thấy mọi người hiếu kỳ nãy dạt hẳn ra ngoài xa, Vợ Thầy vừa thở, vừa nói vào tai tôi : Ma nhập vào con bé rồi, anh tránh ra đây không rầy rà to bây giờ. lúc đó tôi mới thấy tái mặt, chân tôi nhẹ bỗng như không nâng nổi trọng lượng của mình nữa, giọng tôi thều thào như không ra hơi : bây giờ làm thế nào ? sau khi trấn tĩnh lại tôi mới thấy Pháp Sư Thầy cùng con bé ngồi đối diện nhautrong mâm cỗ cúng giữa bãi, mọi người lúc này đã hiểu rõ sự tình, đều thất kinh, rụng rời tay chân, không ai dám sấn vào gần xem nữa. Tôi ngoảnh lại thấy người đàn ông to lớn chạy huỳnh huỵch rẽ đám người lao vào phía đứa bé lúc đó đang bốc xôi ăn nhem nhẻm. Pháp Sư Thầy giơ tay ngăn người đàn ông ( bố đứa bé ) lại và nói : anh cứ bình tĩnh, không sao đâu, để cháu ở đây tôi sẽ có cách, Vợ Thầy kéo bố đứa trẻ ra và bảo : anh cứ yên tâm, tý nữa cháu sẽ tỉnh thôi, anh cứ bình tĩnh chờ cháu tỉnh rồi đón cháu về, bố cháu bé dường như đã hiểu ra, nhưng có vẻ sốt ruột nên cứ sấn lại gần, con bé mồm nhai ngồm ngoàm, hai tay nó xé cái đùi Gà ăn lấy ăn để, chai rượu quốc lủi nút lá chuối gần 0,7 lít mà nó tu vài hơi sạch nhẵn, Thấy người đến gần thì ngoảnh mặt đưa đôi mắt đục ngầu rồi chỉ tay vào mặt bố nó mà chửi : Thằng này cút ra kia để ông mày ăn, cút, giọng nó rít lên nghe mà dựng tóc gáy. Bố nó bật lùi lại không tin ở tai mình nữa… Mặt Pháp Sư Thầy lúc đó tỉnh bơ Thầy hỏi nó : Đã no chưa ? nó trả lời luôn : tao phải ăn bằng hết. Thầy cười : thế cứ ăn đi, ta chờ…. Quả thực chuyện Ma thì tôi nghe và xem trên truyền hình đã quá nhiều, nhưng quá bất ngờ khi việc đó lại sảy ra ngay trong công việc hệ trọng nhất của gia đình mình làm anh em tôi bối rối không biết làm sao. Tôi đành cứ bám lấy phu nhân của Thầy mà hỏi xem phải đối phó ra sao. Vợ Thầy khuyên chúng tôi cứ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói xem như có phần hốt hoảng, lạc giọng làm tôi càng thêm lo lắng. khi bữa tiệc cho Ma ăn sắp tàn, Thầy cao giọng hỏi nó : Thế ăn đã đủ chưa ? con Ma the thé cất tiếng : đem cho tao 2 con gà , xôi , thêm rượu ngon nữa để đem về cho em và ông tao đang ở nhà, cho tao nhiều tiền, quần áo nữa…nó bóc cam, và nhai hoa quả gau gáu, ăn như chưa bao giờ được ăn, nhìn bộ dạng nó chén thật ngon lành, không thể tưởng tượng được vì sao cái bao tử của 1 đứa trẻ con lại có thể chứa được đĩa xôi to tú ụ, 1 con gà trống thiến đến