i người quen cũ, cho nên cô cố tình né tránh: – Tôi đang bệnh, vậy phiền ông để tôi đi khám bệnh đã. Nhưng người đàn ông đã rất nhanh tay, nhét vào tay Bích Trâm một mảnh giấy và nói cũng rất nhanh: – Cô đi ra đường sẽ gặp nguy. Nửa đêm nay cô sẽ sinh và nhớ là khi sinh con phải bọc nó trong một chiếc khăn màu màu đen hay vật gì đó màu đen cũng được. Như thế mới bảo đảm mạng sống cho cả hai! Nói xong ông ta leo lên xe vù đi mất. Bích Trâm thừ người nhìn theo một lúc rồi chợt rùng mình. Sau đó cô cảm thấy bất an nên quay trở vô nhà. Vừa gặp bà chủ nhà bước ra, bà ngạc nhiên hỏi: – Bụng bầu bì như vậy sao đi đâu không kêu xích lô mà đi, lại đi bộ chi cho mệt vậy? – Dạ, con chỉ đi gần thôi. Bà kéo tay Bích Trâm vô nhà: – Lâu nay cô dọn tới ở mà chưa có dịp vô nhà chơi. Nay nghỉ ở nhà, nằm hoài trong phòng tù túng lắm, vậy thưởng xuyên qua bên đây chơi với bác cho vui. Bác ở có một mình, mà thấy cháu hiền lành dễ thương, nên mến… Không từ chối được nên Bích Trâm đành phải theo vào phòng khách ngôi nhà lớn. Bà chủ nhà tỏ ra thân thiện: – Ban đầu khi biết được cháu làm nghề gái nhảy thì ý bác không muốn cho thuê căn phòng đó bởi nói thiệt, bác có hơi ác cảm với cái nghề ấy. Tuy nhiên, khi cháu vô ở được vài tuần thì bác lại đổi ý, còn muốn hạ tiền nhà cho cháu nữa, nhất là mấy bữa thấy cháu bệnh. Mà nè… Bà hơi ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi: – Hỏi thiệt cháu, mới mấy tuần trước bác đâu thấy cái bụng của cháu, mà sao nay lại… lớn như sắp sinh vậy? Hay là cháu nai nịt để đi làm? Bích Trâm đáng lý ra nên giấu, nhưng chẳng hiểu sao cô lại tuôn ra hết, kể cho bà chủ nhà nghe chuyện cô đang gặp phải. Nghe xong bà hốt hoảng: – Như vậy là không xong rồi! Mang thai của quỷ ma thì… làm sao cháu sống được! Mà còn nguy hiểm nữa… Bà vừa kéo tay Bích Trâm vừa nói: – Đi với bác lại chỗ này, bác có biết một ông thầy chuyên trừ tà yểm quỷ, phải nhờ ông ta giúp cháu mới được! Bích Trâm hoảng hốt: – Không được đâu, con đã hứa với người bắt con mang hộ cái thai này rồi. Con mà làm trái lời thì… con sợ lắm! Cô giật tay ra và mất thăng bằng ngã vào vách, nơi có đặt chiếc đi văng gỗ, Bích Trâm bị té ngồi xuống đó và một cách ngẫu nhiên cô nhìn lên vách tường, nơi có treo ảnh chân dung lớn của một người đàn ông. Vừa trông thấy Bích Trâm đã kêu lên: – Người… người này… là… là… Thấy Bích Trâm có vẻ sợ, bà chủ nhà nói liền: – Đó là chân dung của ông nhà tôi. Bích Trâm ngơ ngác: – Ông ấy… có phải tên là Đỗ Văn không? Bà chủ nhà giật mình: – Lâu nay ông ấy không còn ở nhà nữa, sao cháu biết? – Cháu mới vừa gặp bác ấy ngay trước cửa nhà. Bác ấy còn giúp cháu… Cô đưa ra mảnh giấy vừa rồi. Bà chủ nhà đọc xong chợt kêu lên: – Những gì cháu kể hồi nãy có thể đúng với đứa con riêng của ông ấy! Bích Trâm ngơ ngác: – Cluyện thế nào cháu không hiểu? Ngập ngừng một lúc rồi bà chủ nhà mới kể: – Ông Đỗ Văn chồng bác cách nay hơn một năm bị bác đuổi ra khỏi nhà bởi lý do là… có gia đình riêng với người đàn bà khác đã từ lâu mà tới lúc ấy bác mới phát hiện được. Ông ấy có với người đàn bà kia một đứa con gái năm nay tuổi cỡ bằng cháu. Mà nghe nói cách nay hơn hai tháng đã xảy ra một vụ gì đó, khiến cho đứa con gái đó bị chết thảm! Ông ấy buồn lắm và có về đây một lần xin bác cho trở lại, nhưng bác vẫn cương quyết không chấp nhận. Lúc nãy cháu gặp có thể là ông ta lại muốn về đây để xin xỏ nữa… Vừa khi ấy chợt có tiếng đẩy cánh cổng sắt, bà chủ nhà giật mình hỏi: – Lúc nãy cháu vô nhà có khoá cổng lại không? Bích Trâm kêu lên: – Dạ, cháu vô ý quên rồi… Vừa lúc một người đàn ông xuất hiện. Bích Trâm sửng sốt: – Ông Đỗ Văn! Bà chủ nhà trừng mắt: – Ai cho phép ông trở về đây! Ông ta nói nhanh: – Tôi không yên tâm nên đánh bạo vô nhà để báo cho cô gái này một tin xấu. Cậu người yêu của cô đang gặp nguy hiểm! Bích Trâm kinh hãi: – Sao, anh Linh… – Cậu ấy đang ở nhà tôi và sẽ bị con Mỹ Lan nó giết chết! Rồi ông giải thích nhanh để mọi người hiểu: – My Lan là đứa con riêng của tôi, cách nay hơn một tháng, nó đã bị chết trong một lần cãi nhau với người yêu là cậu Linh. Người mà sau này tôi mới biết cũng chính là người yêu của cô Bích Trâm đây. Chuyện con Mỹ Lan chết thì coi như xui rủi, nên tôi cũng không khó dễ hay truy cứu gì cậu Linh, nhưng con nhỏ thì không. Nó… thành oan hồn và quyết phải báo thù! Cái vong của nó linh lắm, cứ hiện lên và tìm cách báo oán người đã làm cho nó chết, cũng như những người liên quan tới kẻ nó muốn hại. Tình cờ tôi biết cô Bích Trâm đây bị nó đưa về nhà và ra tay hãm hại bằng cách khiến cô này mang cái thai của nó và sẽ là mầm hoạ cho cậu Linh sau này. Tôi thương con, nhưng không muốn nó ra tay độc ác, hại người, bởi vậy tôi luôn lén tìm cách cứu cô đây và cả cậu Linh nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lúc nãy cậu ấy lại tự tìm tới nhà và gây sự với con Mỹ Lan. Mà như vậy thì chỉ có chết mà thôi! Bích Trâm quên rằng mình đang mang bầu, cô vụt chạy ra ngoài, miệng nói lảm nhảm: – Linh ơi đừng… đừng làm thế! Ông Đỗ Văn phải chạy theo và nói: – Cô đâu có nhớ chỗ đó, để tôi dẫn đường cho! Bích Trâm bước đi như kẻ mộng du… Một người đàn bà tuổi cỡ bà chủ nhà của Bích Trâm đứng ngay trước nhà, vừa thấy ông Đỗ Văn về thì mừng rơn: – Tôi sốt ruột hết sức, sao ông đi gì mà lâu dữ vậy? Mà cô gái đó đâu, ông có dẫn về không? Nhìn sang Bích Trâm bà vui hẳn lên: – Đây rồi. Nhưng… sao lại là người có bầu? Nó biểu kiếm mấy cô gái làm nghề vũ nữ, càng trẻ đẹp chừng nào tốt chừng nấy mà… Ông Đỗ Văn vội kéo tay bà vào một góc nhà, nói nhanh: – Tôi không thể làm theo lời nó được! Lần trước chính vì thương nó, muốn nó không quậy phá mà tôi đã hại cô này, khiến cho cổ mang cái thai oan nghiệt của nó. Dòng máu ma đang trong người cô ấy! Rồi ông quay sang Bích Trâm nói rất khẽ: – Lúc nãy tôi ngăn không cho cô đi là vì vậy. Tôi không nơ tiếp tay cho con Mỹ Lan hại người nữa. Chúng tôi khổ lắm cô ơi… Người đàn bà lúc này cũng đã hiểu và cũng khóc với ông. Một lúc sau họ cùng thố lộ: – Mỹ Lan là con gái chúng tôi. Nó vốn là đứa bướng bỉnh, quen được nuông chiều nên hư hỏng. Nó quan hệ tình cảm tùm lum nên lỡ mang bầu với một thằng không ra gì, đến khi chúng tôi hay được thì đã muộn, cho nên chỉ còn cách là tìm một người con trai đàng hoàng ép nó phải lấy, để cứu danh dự nhà này. Nào ngờ… Bà khóc nức nở, nói tiếp: – Oan hồn nó thành ma hiện về và bắt ba nó đây phải đi tìm những cô gái làm nghề vũ nữ, mà nó cho là đã giành người yêu với nó, để báo oán! Bây giờ Bích Trâm mới lên tiếng: – Sao cô ấy không tự đi tìm, mà phải nhờ đến bác trai đây? Ông Đỗ Văn nói: – Oan hồn nó chỉ linh ứng trong phòng nơi nó bị chết mà thôi. – Nhưng cô ta đã tới tận nơi cháu ở một lần hôm trước! Bà vợ nức nở: – Chỉ bởi lần đó nó sốt ruột, muốn đạt được mục đích sớm nên mới xuất vong đi liều. Bởi vậy khi trở về nó suýt nữa đã… tiêu tán hồn phách! Bà nói điều này ra rồi như biết mình đã lỡ lời, nên vội im lặng. Ông Đỗ Văn sau mấy