Đọc truyện ma - Giọt máu oan nghiệt - truyện ma kinh dị - đọc lúc nữa đêm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Giọt máu oan nghiệt - truyện ma kinh dị - đọc lúc nữa đêm (xem 599)

Đọc truyện ma - Giọt máu oan nghiệt - truyện ma kinh dị - đọc lúc nữa đêm

cũng không biết, nhưng chắc chắn là của một cô gái nào đó. Rồi cô kể lại khá tỉ mỉ chuyện mình nằm trong căn phòng lạ đó. Nghe xong Lan Ngọc kêu lên: – Nó kể nghe giống như trong chuyện Liêu Trai quá! Marie Lan cũng nói: – Giống như người ta mơ gặp ma, thậm chí còn… ăn nằm với ma nữa! Biết họ chế nhạo mình, Bích Trâm gắt lên: – Không phải là mơ đâu! Nếu mơ thì làm sao có lọn tóc thật này ở đây? – Nhưng nếu là thật thì… chuyện ấy là chuyện gì? Bây giờ mày thấy trong người ra sao, có cảm giác như vừa… ăn nằm với ma không? Bích Trâm la lên: – Chị nói bậy! Ăn nằm đâu mà ăn nằm… Tuy nói vậy nhưng cô cũng đưa tay sờ xuống bụng dưới của mình. Cảm giác đau đau như bữa tối đó đã hết hoàn toàn. Lan Ngọc hỏi: – Bữa đó mày đau gì vậy? Có phải bị… kẹt rồi đau không? – Đâu có, tao mới vừa hết mà. Marie Lan bảo: – Nó giống như người bị hư thai vậy đó! – Làm gì có! Cả Marie Lan và Lan Ngọc đều phá lên cười: – Tụi tao tưởng đâu mà ham hố rồi vướng bầu chớ! Cũng may, chớ nếu thiệt thì hết làm ăn, đói nhăn răng con ơi! – Mấy người nói bậy… Bàn ra tán vào lại càng làm cho Bích Trâm thêm rối. Cô cứ thắc mắc hoài chuyện căn phòng lạ và búi tóc: – Như vậy là sao? Nếu là giấc mơ thì làm sao lọn tóc còn ở đây? Marie Lan cũng tán đồng: – Chuyện này hơi lạ… Theo tao, con Bích Trâm hỏi lại bà chủ nhà xem, búi tóc này của ai. Có thể bà ta biết… Bà chủ nhà sau đó lắc đầu bảo: – Phòng cô Bích Trâm mỗi khi đi là khoá kín lại, đâu có ai vào đó được. Mà trong nhà này cũng chẳng ai có búi tóc đó. Lan Ngọc nhắc: – Mày liên lạc với Linh xem, hỏi anh ấy coi có phải căn phòng trong giấc mơ của mày có phải là của anh ấy không? Bích Trâm lắc đầu: – Tao không biết nhà của anh ấy. – Vậy thử tìm anh ấy xem. Bích Trâm vẫn lắc đầu: – Hơn tuần nay tao không gặp Linh. Hình như là anh ấy đi xa ở đâu đó. Mọi người rơi vào bế tắc. Lát sau Marie Lan mới nói: – Thôi, tốt hơn hết là bây giờ con Bích Trâm hãy nghỉ ngơi cho khoẻ rồi tối nay đi làm trở lại. Hai hôm rồi khách cứ hỏi em hoài, lão chủ vũ trường cằn nhằn quá trời. Hai người bạn về rồi Bích Trâm cứ nằm đó mân mê búi tóc. Chẳng hiểu sao trong lòng cô cứ bị ám ảnh bởi khuôn mặt của một cô gái nào đó, mà mỗi lần cô ta hiện ra thì y như là Bích Trâm nhìn thấy tóc của cô ta bay bay theo gió, giống hệt như búi tóc trong tay mình. Phải chăng… Bích Trâm tự hỏi nhiều lần, nhưng cuối cùng đành phải tự an ủi: – Chịu thôi. Có thể là một giấc mơ. Tuy nhiên, đến chiều hôm đó, trong khi đang trang điểm chuẩn bị đi làm thì bất ngờ bà chủ nhà bước vào đưa một mảnh giấy: – Có người nhờ gởi cho cô. Trong giấy ghi vắn tắt mấy dòng: Có tin của anh Linh rất gấp. Vậy hết giờ làm việc ở vũ trường tối nay, Bích Trâm ra chỗ góc đường, đón chiếc xích lô của người đàn ông mặc áo đỏ, đội nón rộng vành, họ sẽ đưa tới chỗ Linh đang dưỡng thương. Anh ấy đang đợi Bích Trâm. Bích Trâm rất sốt ruột, nhưng chẳng cách nào hơn, nên đành phải đi làm và đợi đến nửa khuya. Sau buổi tối có hai người đàn ông vốn ái mộ Bích Trâm tới mời đi ăn tối, nhưng Bích Trâm đã khéo léo từ chối. Cô bảo: – Em còn bệnh, nên phải về nhà ngay. Người khách mời đưa cho Bích Trâm một xấp tiền giấy khá nhiều: – Nghe em bệnh, anh gởi chút ít để em thuốc men và bồi dưỡng. Bích Trâm không nhận thì người đó cứ nhét đại vô tay cô và đi thẳng ra xe rất nhanh. Đến khi xem lại Bích Trâm quá đỗi ngạc nhiên khi phát hiện lẫn trong xấp tiền có một mảnh giấy nhỏ ghi mấy chữ: “Hãy coi chừng, đừng lên chiếc xích lô đó!” Bích Trâm chạy theo ra ngoài thì người đàn ông đã biến mất. Cô thẩn thờ một lúc rồi quá giang xe một đồng nghiệp khác đi về thẳng nhà, thay vì ra chỗ góc đường. Ngang qua đó Bích Trâm thấy đúng là có một chiếc xích lô với người đạp xe mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành! Còn đang hoang mang chưa biết phải làm gì thì vừa khi mở của phòng vào, Bích Trâm sững sờ khi thấy có một cô gái lạ đang ngồi đợi sẵn trong phòng! – Cô là ai? Cô gái đẹp lạ lùng, mà mái tóc dài rủ xuống khuôn mặt thanh tú đã khiến cho Bích Trâm phải thốt lên ngay: – Phải cô là… Bích Trâm muốn hỏi cô ta có phải là cô gái mà cô mơ màng thấy trong lúc hoang mang hay không? Thì cô ta đã chủ động lên tiếng: – Đúng ra cô phải tới chỗ tôi, chớ không để tôi cất công tới đây như đã hẹn! Bích Trâm giật mình: – Cô là người đã hẹn tôi tới để gặp Linh? – Gần như là vậy. Thật ra thì người hẹn thật sự với cô là Linh chớ không phải tôi. Chẳng qua tôi muốn nhân cơ hội đó để gặp cô và giải quyết một vài việc cần phải giải quyết. Bích Trâm hốt hoảng: – Linh bị bệnh thật sao Anh ấy… – Có thể nói là anh ta bị bệnh khá nghiêm trọng. Nhưng chuyện của tôi còn quan trọng hơn, cho nên tôi muốn cô gặp tôi trước. Bích Trâm qua lo lắng, nên giọng gay gắt: – Cô là ai và đã làm gì Linh? Anh ấy phải chẳng chăng đã bị hãm hại? Cô gái cười nửa miệng: – Nói hãm hại thì e không đúng. Đây chẳng qua là anh ta đang trả giá cho những gì mình đã gây ra thôi! Cô chính là người sẽ cứu được anh ta, nếu… Cô ta bỏ lửng câu nói càng khiến cho Bích Trâm sốt ruột thêm: – Có chuyện gì cô nói ra đi, rồi chỉ cho tôi chỗ của Linh? Cô gái hất mái tóc dài ra sau, bất ngờ cả một bên tóc phía trái rơi ra, để lộ một bên đầu bị trống, vì một phần tóc đã bị cắt, Bích Trâm chưa kịp hỏi thì cô ta đã nói: – Bên tóc này đang nằm trong tay cô đó, chắc cô nhớ búi tóc lấy được trong căn phòng đó chớ? – Nó… nó là của cô? – Cô thử lấy ra đây và tôi gắn vào xem có đúng hay không? Không đợi Bích Trâm lấy, cô ta đã đích thân lấy nó từ bên cánh gối của Bích Trâm và đặt nó lên chỗ tóc bị khuyết. Nó vừa vặn y chang! Giọng cô ta nghe chua chát: – Khi người con gái không tiếc gì hết, kể cả mái tóc cha mẹ sinh ra trên đầu, để chứng minh tình yêu, mà người con trai vẫn nhẫn tâm bỏ đi theo mối tình khác, thì theo cô, cô phải xử ra sao? Câu hỏi đột ngột làm cho Bích Trâm lúng túng: – Chuyện đó… chuyện ấy… thật là đáng trách! – Đáng hận mới đúng! Mà cô có biết người gây ra đó là ai không? Tuy có ngờ ngợ, nhưng Bích Trâm lắc đầu: – Tôi… chưa rõ. – Thằng Linh khốn kiếp của cô đó! Vừa dứt lời thì cô ta đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Bích Trâm, rít lên: – Gieo cái gì ắt phải gặt cái nấy! Cô nói với nó là giọt máu nó đang để lại trong người tôi, bây giờ tôi trả lại cho nó! Bich Trâm ngơ ngác nhìn chung quanh, cứ ngỡ có một đứa hài nhi nằm ở đâu đó. Nhưng thật bất ngờ, cô gái chỉ thẳng vào bụng của Bích Trâm, giọng lạnh lùng: – Nó đang nằm trong bụng cô đó! Bích Trâm hoảng hốt: – Tôi… tôi làm sao? Tôi đâu có… bầu? Cô gái cất lên một tràng cười dài: – Cô đã cướp thằng đàn ông của tôi, dẫu rằng cô vô tình đi nữa, thì cô phải cùng lãnh hậu quả với thằng đàn ông chó kia? Cô phải mang giọt máu mà lúc chết tôi đã lỡ mang được năm tháng. Bây giờ nó sẽ tiếp tục lớn lên trong bụng cô và cô phải sinh dưỡng nó cho đến lúc nào nó biết được ai là kẻ đã gây ra cái chết cho mẹ nó! – Kìa, cô…

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người vợ tắt thở bên mâm cơm chờ chồng đêm sinh nhật…

Cặp đôi nghịch ngợm

Đừng Yêu Ai Nếu Trái Tim Chưa Đủ Sẵn Sàng!

Khám phá bước ngoặt cuộc đời khiến 12 cung hoàng đạo thay đổi

Trai “tân tiến” nghẹn lời trước phản bác của bạn gái khi nghe đề nghị “share” tình phí