Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám (xem 2033)

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám

phố các cậu thật chẳng biết kiêng kị gì cả, cái giống mèo đen này rất mất trật tự, thế mà còn đem nó đi theo.”

“‘Mất trật tự’ trong tiếng địa phương nghĩa là ‘không may mắn’.” –Mông Thiếu Huy giải thích cho La Phi hiểu.

Ông Hồ gật đầu tán thành, rồi quay sang Mông Thiếu Huy: “Chàng trai, cậu cũng nghe hiểu được cả tiếng địa phương ở đây cơ à?”

“Không chỉ nghe hiểu được, mà cháu còn nói được nữa.” –Mông Thiếu Huy nói giọng địa phương giống hệt ông Hồ, mọi người trên thuyền ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên về khả năng ‘ngoại ngữ’ của cậu.

“Chàng trai, cậu đã từng sống ở đây rồi à?” –ông Hồ hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Mông Thiếu Huy lắc đầu vẻ hoang mang, đáp: “Cháu cũng không biết nữa.”

Câu trả lời của cậu khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ. Vốn là người nhanh nhảu, ông Hồ buột miệng: “Đã từng thì bảo là đã từng, chưa từng thì bảo là chưa từng. Không biết nghĩa là sao?”

Im lặng trong giây lát, Mông Thiếu Huy nhỏ nhẹ nói: “Cháu bị mất trí nhớ.”

“Thế em đến đây là để tìm kiếm một cái gì đó đúng không?” –xâu chuỗi với sự việc tối qua, bằng trực giác của mình La Phi lập tức nhận ra điều gì đó.

Mông Thiếu Huy gật đầu: “Em chẳng hề nhớ những gì đã xảy ra trước khi em lên bẩy tuổi. Em đến là để tìm lại những mảnh vụn ký ức đã bị đánh mất, bức thư này là manh mối duy nhất mà em có được.”

Bằng suy luận nhạy bén của mình, La Phi nhanh chóng tìm ra vài điểm nghi vấn: “Dù là em bị mất trí nhớ, nhưng những chuyện xảy ra trước đó thì bố mẹ em phải biết chứ, họ không nói cho em biết sao?”

“Trong kí ức của em, từ trước tới giờ đều không thấy có mẹ, còn bố thì chẳng thấy ông nhắc gì đến những chuyện trước đây cả. Ngay cả khi em hỏi, ông cũng không bao giờ trả lời. Tuần trước bố em mất trong một vụ tai nạn. Trong lúc sắp xếp đồ đạc mà ông để lại em phát hiện ra bức thư này, nên em đã tìm đến đây.” –Mông Thiếu Huy nói vẻ yếu ớt, vì đối với cậu cho dù là việc không có mẹ từ khi còn nhỏ hay việc mới mất bố gần đây, thì đều là những câu chuyện đau lòng.

Nghe Mông Thiếu Huy nói vậy, La Phi không khỏi hiếu kì: “Nội dung bức thư đó như thế nào, em cho tôi xem được không?” –do dự trong giây lát, anh đánh bạo đưa ra lời đề nghị hơi tế nhị này.

Có thể là do cảm kích việc được giúp đỡ hôm qua, cũng có thể là do tin tưởng vì La Phi là cảnh sát, nên Mông Thiếu đã gật đầu đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ nhiều, cậu thò tay rút bức thư từ trong túi ra đưa cho La Phi.

Bên trong phong bì, một vài chỗ trên giấy thư đã bị ố vàng, nội dung thư vỏn vẹn chỉ có hai dòng chữ:

“Đã nhận được thư gửi đến, được biết cuộc sống của hai cha con hiện nay vẫn ổn, tôi rất lấy làm vui.

Số thuốc anh cần, tôi sẽ gửi cho anh sớm nhất có thể.”

La Phi đọc đi đọc lại, vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Anh đưa trả bức thư cho Mông Thiếu Huy, rồi hướng về phía bác lái ở mũi thuyền: “Anh Hồ, anh sống trên đảo bao nhiêu năm rồi?”

“Năm chục năm rồi, cả đời người!”- ông Hồ nói với vẻ đầy tự hào.

“Thế trước đây trên đảo có người nào tên là Mông Ái Quốc không? Ông ấy có một cậu con trai, sau đó hai người họ cùng rời khỏi đảo.”

“Mông Ái Quốc?” –ông Hồ cúi đầu suy nghĩ, “Chả nhớ nỗi nữa, vả lại mấy năm nay số người rời đảo nhiều quá, nhiều người trong số họ tôi cũng không quen.”

La Phi gật đầu vẻ đồng cảm, cứ theo như tài liệu mà anh thu nhập được thì đảo Minh Trạch có diện tích gần tám mươi cây số vuông, trên đảo có đến hàng ngàn người sinh sống rải rác, dù là một “đảo dân” lâu năm như Ông Hồ, cũng không thể nào biết hết được tất cả mọi người.

Trong mắt của Mông Thiếu Huy lóe lên một tia thất vọng, cậu đưa mắt nhìn ra mặt biển xa xa, rồi chuyển sang một chủ đề khác: “Cảnh sát La Phi, anh hãy nói về mình đi, tại sao anh lại đến hòn đảo này?”

La Phi cười: “Tôi bị quảng cáo thu hút, nghe danh nên đến đây chơi.”

“Nói đùa.” –ông Hồ lắc đầu vẻ không tin, “Đảo này chỉ đến chơi vào mùa hè mới vui, chứ đến vào mùa lạnh thì có vị gì, chắc chắn là cậu không nói thật.”

“Chính vì người khác cảm thấy vô vị, nên tôi mới đến. Tôi thích cái cảm giác chỉ có một mình, nếu đông người quá thì anh chẳng thể trông thấy gì cả.” –La Phi vừa nói vừa rút trong túi ra một tờ giấy, “Xem này, Dốc quỷ ám, tôi đến cũng là vì cái tên gọi này.”

“Dốc quỷ ám?” –Mông Thiếu Huy bị thu hút bởi cái tên nghe rặt mùi ma quỷ này, cậu cầm lấy tờ giấy từ tay La Phi, ngắm nghía thật kĩ.

Đây là tờ quảng cáo của một công ty du lịch, giới thiệu điểm đến du lịch của huyện Hoàng Bình, trong đó có một đoạn dài dành cho nơi có tên là “Dốc quỷ ám”.

“Dốc núi hoan hồn nằm trên đảo Minh Trạch thuộc địa phận huyện Hoàng Bình, là một con dốc lớn trên núi nằm ở phía đông đảo, dốc núi này hướng mặt về phía ngôi làng ở dưới chân núi, dốc treo thẳng đứng, cây cối um tùm, vách đá cheo leo. Về nguồn gốc tên gọi, dân làng có lưu truyền một câu chuyện ma. Nghe nói hơn chục năm về trước, trên dốc núi đột nhiên xuất hiện một hiện tượng tâm linh kì lạ. Vào đêm trăng sáng, trên chạc cây ở chỗ dốc nhất trên vách núi xuất hiện một bóng đen huyền bí, bóng đen ấy ngồi im không nhúc nhích, như thể đang ngước nhìn về phía thôn làng trong màn đêm. Điều khó hiểu là, người ta chỉ có thể nhìn thấy bóng đen ấy vào ban đêm, còn ban ngày thì lại mất tăm. Vì thế câu chuyện dốc núi có ma mới được lan truyền đi, cũng từ ấy dốc núi này được gọi là ‘Dốc quỷ ám’.”

Đọc xong đoạn giới thiệu vừa rồi, Mông Thiếu Huy khịt mũi vẻ không tin: “Làm gì có chuyện đó. Nhất định là do người địa phương ở đây thêu dệt, nói quá lên đấy thôi.”

“Này chàng trai, thế thì cậu nhầm rồi.” ông Hồ ngắt lời vẻ nghiêm trang, chuyện “Dốc quỷ ám” có ma ngày ấy, trên đảo Minh Trạch từ già đến trẻ ai nấy đều biết, tuyệt đối không thể là chuyện thêu dệt được!”

“Nói vậy, chắc bác cũng đã từng trông thấy?” La Phi hào hứng hỏi.

“Dĩ nhiên rồi. Hang núi mà tôi sống ngày ấy nằm đối diện với ‘Dốc quỷ ám’ mà! Khoảng thời gian dốc núi bị ma ám ấy, người dân trong làng không ai dám ra khỏi nhà vào ban đêm, sau đó có người bỏ tiền ra xây miếu thờ bên cạnh dốc núi, còn mời cả thầy về cúng nữa, nửa đêm hôm đó bóng ma mới biến mất.” ông Hồ kể chuyện rành rọt đâu ra đấy, không hề giống như đang nói dối.

Lẽ dĩ nhiên, Mông Thiếu Huy không thể nào tin vào những chuyện như vậy, thấy La Phi có vẻ chăm chú lắng nghe, cậu bèn hỏi: “Cảnh sát La Phi, anh tin vào những chuyện này sao?”

“Tôi chỉ tin một chút thôi, đằng sau bất cứ câu chuyện li kì nào đều có thể tìm được lời giải thích hợp lý. Đây cũng là lí do tôi đến đảo Minh Trạch.” La Phi đã không nói dối, một tuần trước đó anh tình cờ đọc được mẩu giới thiệu về “Dốc quỷ ám” và cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa hay đảo Minh Trạch cách Long Châu không xa, hơn nữa trong lúc đợi thuyên chuyển công tác anh đang có một kỳ nghỉ phép, vì thế La Phi đã đến đây luôn, một phần là để du ngoạn, tiện thể cũng muốn xem có giải mã được câu chuyện huyền bí này không.

Lúc này sương sớm đã tan, mưa đã ngớt, tầm nh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
4 năm yêu nhau, tôi bị người yêu lừa dối như một con khờ

Cả nhà náo loạn khi mẹ chồng phát hiện ra bí mật kinh hoàng bên trong cái bụng bầu 10 tháng của cô con dâu ngoan hiền

Đã nhớ một cuộc đời

Mười năm không xa

Tự Truyện