“Vì mẹ em không muốn ôm em, trái lại, tay bà ấy vừa mới buông em ra và xa dần, xa dần. Mẹ em, bà ấy… bà ấy đang rời xa em…” tuy đang kể lại một sự việc không liên quan gì đến bản thân, nhưng không hiểu sao La Phi cảm thấy rất đau xót trong lòng, câu cuối cùng gần như được phát ra từ kẽ răng một cách khó khăn.
Mông Thiếu Huy lúc này đã không còn kiểm soát được cảm xúc của mình, cậu úp mặt vào hai bàn tay, nước mắt tuôn ra từ những kẽ tay, cùng lúc cổ họng phát ra những âm thanh nức nở.
La Phi lại gần, khẽ vỗ lên vai cậu, đợi cậu bình tĩnh trở lại, mới hỏi bằng một giọng hết sức mềm mại: “Tại sao thế? Tại sao bà ấy lại phải rời xa em?”
“Em… em không biết.” Mông Thiếu Huy ngẩng đầu nhìn La Phi, từ lúc bị La Phi đoán trúng tim đen, trong ánh mắt cậu càng thêm phần tin tưởng và có nhu cầu muốn giãi bày tâm sự, “Vâng, anh nói rất đúng. Trong giấc mơ đó, mẹ em đã bỏ rơi em đúng vào lúc em cần đến bà ấy nhất, bỏ mặc em một mình trong đêm tối, nhưng em không hiểu lí do tại sao. Em chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ghê ghớm, em bất chấp tất cả để đến hòn đảo này, mục đích cũng là để đi tìm nguyên nhân trong đó.”
La Phi im lặng giây lát, rồi an ủi: “Không, mẹ em không thể nào bỏ rơi em đâu. Bà ấy yêu thương em, điều này không cần phải nghi ngờ, người mẹ nào trên thế gian này cũng thế thôi. Nếu bà ấy thực sự rời xa em, thì chắc chắn là vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó. Giống như… giống như mấy hôm trước em đã rời xa người bạn gái của mình, nhưng em vẫn rất yêu cô ấy, đúng không? Đây không thể coi là bỏ rơi được.”
Ví dụ mà La Phi đưa ra hình như rất có hiệu quả, nhớ đến người bạn gái của mình, nét mặt Mông Thiếu Huy mềm mại hơn rất nhiều, ánh mắt thậm chí còn hé mở một nụ cười. Tiếp đó, cậu nói một cách đầy xúc động: “Anh nói hệt như cô ấy, hai người quả là có chỗ rất giống nhau.”
“Hai người? Em muốn nói đến ai?” La Phi nhất thời không hiểu ra làm sao.
“Là bạn gái em, Diệp Tử Phi. Anh với cô ấy dường như đều có một năng lực, có thể đi guốc trong bụng em.” ngừng lại giây lát, Mông Thiếu Huy tiếp tục, “Hơn nữa tính đến thời điểm này, chỉ có hai người là nhìn ra hàm ý ẩn giấu trong bức tranh em vẽ.”
“Thật sao?” La Phi không lấy gì làm lạ, mặc dù anh với Diệp Tử Phi mới chỉ gặp nhau có một lần, nhưng anh có thể cảm nhận được đó là một cô gái khá nhạy cảm. Cô và Mông Thiếu Huy đã có ngần ấy thời gian ở bên nhau, có những chuyện hẳn phải hiểu rõ hơn mình. Mà thôi, La Phi trộm nghĩ, nếu nói đến Diệp Tử Phi có thể làm cho tâm trạng Mông Thiếu Huy khá hơn, thì tội gì mà không tiếp tục khai thác chủ đề này.
“Cô ấy nhìn ra bằng cách nào? Cũng thông qua cánh tay đó à?” anh hỏi Mông Thiếu Huy.
“Chắc là thế. Cô ấy còn lợi hại hơn anh một chút, lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh này cô ấy đã nhìn ra ngay.” Mông Thiếu Huy chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc vào miền kí ức, “Khi ấy là mùa hè ba năm về trước. Em có tổ chức một triển lãm tranh ở Thanh Đảo, bức tranh này cũng là một trong những bức được trưng bày ở đó. Tuy nhiên, rất ít người dừng chân ở bức tranh này, mà đó cũng chỉ là một phụ nữ bị vẽ thiếu mất khuôn mặt, có lẽ họ chỉ cảm thấy hơi lạ thôi nhỉ?
Buổi chiều ngày hôm sau, cô ấy đến. Thực ra lúc cô ấy vừa xuất hiện, em đã để ý đến cô ấy. Dĩ nhiên, một người con gái đẹp như cô ấy thì đi đến đâu mà chả thu hút mọi ánh nhìn. Em còn nhớ hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc tết bờm ngựa sau gáy, trông vừa thanh thoát lại xinh đẹp. Em bị cô ấy hớp hồn, ánh mắt lúc nào cũng hướng về chỗ cô ấy. Nhưng em không phải người giỏi giao tiếp, cái khoản tán gái thì càng dở tệ. Nếu không vì những chuyện xảy ra sau đó, thì có lẽ bọn em đến bây giờ vẫn không quen biết nhau.”
Nghe Mông Thiếu Huy rủ rỉ kể chuyện, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, La Phi không nỡ ngắt lời. Dáng vẻ của Mông Thiếu Huy khiến anh nhớ lại câu chuyện một thời của mình, trong lòng lại gợn lên một thứ cảm giác đan xen giữa đắng chát, hối tiếc và tuyệt vọng.
Mông Thiếu Huy không nhận ra được sự thay đổi tinh tế trong tâm trạng La Phi, nên cậu tiếp tục kể: “Cô ấy đi đi lại lại trong phòng triển lãm, thoải mái thưởng thức những tác phẩm của em, nhưng mãi vẫn không có bức tranh nào có thể thu hút được sự chú ý của cô ấy. Nhưng khi đến trước bức tranh này, cô ấy dừng lại rất lâu. Tim em bỗng nhiên đập “thình thịch”, tâm trạng em lúc đó rất chi là mâu thuẫn, một mặt em hi vọng cô ấy có thể nhìn ra điều gì đó; nhưng một cảm giác khác thì lại đang chạy trốn, lẩn tránh, mong sao cô ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ bức tranh.
Nhưng cô ấy ẫn cứ đứng như trời trồng, nhìn dán mắt vào bức tranh. Dường như đối với cô ấy mọi thứ chung quanh đều không tồn tại, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhìn cô ấy như vật thể lạ, bàn tán này nọ, nhưng cô ấy vẫn coi như không. Cứ như thế khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, em không nhịn được nữa, lấy hết can đảm lại gần cô ấy.
Cô ấy cảm nhận được em đang ở đó, ngoảnh đầu nhìn em, em ngạc nhiên khi phát hiện thấy hai hàng nước mắt trong veo lăn trên gò má cô ấy. Đúng thế, cô ấy đã khóc, cô ấy khóc mới lạ chứ! Đã bao nhiêu năm trời lần đầu tiên mới có người cảm nhận được quá khứ của em, hơn nữa còn xúc động rơi nước mắt vì điều đó. Trong nháy mắt, một luồng khí ấm dâng lên từ đáy lòng em, ứ đầy đến mức mắt em đỏ ửng, mũi em cay xè. Cô ấy cười gượng theo phép lịch sự với em, sau đó khẽ nói: “Đứa bé này tội nghiệp thật.”
Cho đến tận bây giờ em vẫn nhớ rõ thần thái và giọng điệu lúc cô ấy nói câu này, bức tường tình cảm trong lòng em đã hoàn toàn bị sụp đổ trước câu nói này, nước mắt cứ thế tuôn trào, cảm giác như cổ họng đang vướng rất nhiều thứ gì đó, nhưng lại không thể nói ra nửa lời. Mới đầu cô ấy ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng nắm tay em. Cũng như mỗi lần anh đặt tay lên vai em, động tác đó khiến em cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều. Sau đó em nói cho cô ấy biết em chính là tác giả của bức tranh, không chỉ có thế, em còn kể với cô ấy về giấc mơ và nỗi sợ hãi của mình, gần như là tất cả mọi thứ. Cô ấy lặng lẽ lắng nghe, em có thể cảm nhận được là cô ấy hoàn toàn thả mình vào thế giới tình cảm của em, cùng với em chịu đựng rất nhiều nỗi hoang mang, sợ hãi và đau thương. Từ hôm đó trở đi, cô ấy đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của em.”
Khi câu chuyện sắp đến hồi hạ màn, căn phòng rơi vào im lặng. Mông Thiếu Huy vẫn còn đang nhớ lại những thời khắc gây xúc động lòng người, còn La Phi thì lại suy nghĩ miên man, trước mặt đang xuất hiện một cái bóng không xua đi được. Hồi lâu sau, anh thong thả thở dài một tiếng, rồi nói: “Nếu bây giờ để tôi lựa chọn, có lẽ sẽ không bao giờ tôi đưa em lên đảo Minh Trạch.”
“Tại sao?” Mông Thiếu Huy nhìn cậu vẻ khó hiểu.
“Vì có một người hiểu được mình, chia sẻ với mình mọi cảm xúc, thực sự là điều rất hạnh phúc, và cũng là điều không dễ gì có được. Nếu anh tìm được một người như vậy thì đừng nên dễ dàng chia tay.” nói đến đây, cậu im lặng giây lát, sau đó hạ thấp giọng, giống như đang tự nói với chính mình, “ Có điều