Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám (xem 2088)

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám

bếp ra: “Chà chà, cảnh sát La Phi, anh đi đâu thế? Làm tôi lo lắng suốt đêm… Sao sắc mặt trông chán thế? Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Mông Thiếu Huy nghe thấy có tiếng động, cũng ra ngoài sân, tuy không nói gì, nhưng hai mắt nhìn như dán vào anh, ánh mắt chứa đầy vẻ quan tâm.

La Phi thấy hai người họ tình cảm chân thành, không khỏi có chút cảm động, anh lấy lại tinh thần trả lời: “Không sao, không sao, chỉ là do phát hiện được một vài manh mối nên không kịp về nhà nghỉ ngơi thôi.”

“Cả đêm chưa ăn gì à? Để tôi hâm lại cháo buổi sáng cho anh lót dạ cái đã. Giỏi thật, cứ làm như mình đồng da sắt không bằng, sao mà chịu nổi chứ?” Tôn Phát Siêu vừa nói vừa bắt tay vào làm luôn.

“Cảnh sát La Phi, vừa rồi anh bảo có chút manh mối? Là cái gì vậy” Mông Thiếu Huy ngồi xuống trước bàn ăn cùng La Phi, hỏi với vẻ mong đợi.

La Phi trầm ngâm giây lát: “Thế này vậy, em cứ vào phòng đi. Lát nữa anh gặp, mình nói chuyện tỉ mỉ hơn.”

Mông Thiếu Huy gật đầu, đi vào phòng. Lát sau, Tôn Phát Siêu đã đem ra một bát cháo khoai lang nóng hổi, La Phi húp một hơi cùng với dưa muối, cảm thấy như có một luồng khí ấm lan tỏa khắp thân người, thể lực cũng hồi phục rất nhiều.

La Phi không trả lời ngay câu hỏi của Mông Thiếu Huy, một phần cũng là do chịu ảnh hưởng của Đức Bình. Anh bắt đầu suy nghĩ liệu có cần thiết đem kể hết những gì mình biết cho Mông Thiếu Huy hay không, biết đâu điều này có thể giúp cậu ta cởi được nút thắt trong lòng, nhưng cũng có thể khiến cậu ta đau khổ hơn. Sau một hồi cân nhắc, La Phi vẫn cảm thấy cấn cá. Lúc này, anh cảm thấy, giữa mình và Mông Thiếu Huy cần có thêm một cuộc tâm giao ở mức độ sâu sắc hơn.

Với suy nghĩ như vậy, húp hết bát cháo xong, La Phi đến phòng của Mông Thiếu Huy.

Cậu đang ngồi trước bàn đọc sách, đang chú tâm vào làm việc gì đó, đến mức La Phi vào phòng mà cũng không biết. La Phi bước nhẹ lại gần sau lưng cậu, thì thấy cậu đang ngửa bàn tay trái ra, mấy ngón của bàn tay phải đang vê miếng khoai lang đặt trên lòng bàn tay trái thành từng mảnh nhỏ li ti.

Mông Thiếu Huy lúc này cảm nhận thấy có La Phi trong phòng, ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó mỉm cười chỉ tay vào ‘tô đựng canh’ để trên bàn, nói với La Phi: “Anh xem, đây là tác phẩm của em làm đấy, anh thấy thế nào?”

La Phi nhìn theo tay, không nhịn được cười. ‘Tô đựng canh’ được lót một lớp cọng cỏ khô rất gọn gàng, làm thành một cái tổ chim nhân tạo. Con chim biển nhỏ Mông Thiếu Huy đem về hôm qua đang nằm nhắm mắt trong tổ, chốc chốc lại vươn dài cổ ra, chân đạp đạp, dáng vẻ vô cùng mãn nguyện.

“Cái tổ này em làm cho nó từ sáng sớm, cũng ấm áp đấy chứ.” Mông Thiếu Huy vừa nói vừa nhón một mẩu khoai lang đưa lên gần miệng chim con, cu cậu lập tức bành cổ ra đớp nhẹ lấy mồi ăn.

Mông Thiếu Huy lấy đầu ngón tay xoa nhẹ lên thân hình mềm yếu của chú chim, thái độ cử chỉ đầy vẻ âu yếm.

“Em có vẻ rất thích những con vật nhỏ?” La Phi hỏi.

“Em rất đồng cảm với nó.” Mông Thiếu Huy thong thả trả lời, “Bé thế này mà mẹ nó đã bỏ rơi nó, thật đáng thương, anh biết con Kaka chứ, nó cũng từng là một con mèo con bị bỏ rơi…”

La Phi thấy trong lúc nói chuyện Mông Thiếu Huy tỏ ra rất đau lòng, bỗng chợt nhận ra, tâm trạng này của cậu là do có cùng cảnh ngộ. Quả nhiên, sau khi nói xong, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía xa, trong ánh mắt giàn giụa hàng nước mắt.

La Phi nhìn theo ánh mắt của cậu, trên mặt bàn ở đầu giường, có bày một cuộn tranh, trên đó có ghi lại giấc mơ mà Mông Thiếu Huy đã miêu tả.

Ánh mắt La Phi cũng dừng lại ở cuốn tranh rất lâu, anh biết rằng, đây là một hoạt cảnh để lại ấn tượng sâu sắc trong kí ức của Mông Thiếu Huy, cậu gần như quên hết mọi chuyện trong quá khứ, duy chỉ có mảnh ghép kí ức này là trước sau không thể nào quên được. Nhưng trong tình huống bị mất mối liên hệ với kí ức trước và sau đó, ai mà còn có thể lí giải được mảng kí ức này rốt cục nói lên điều gì?

La Phi không am hiểu nhiều về hội họa, nhưng anh tin rằng bức tranh này xét về bút lực và thủ pháp nghệ thuật đã đạt đến một trình độ khá cao. Vì trên bức tranh đường nét tuy không nhiều, nhưng chỉ vài nét bút thôi mà đã có thể khắc họa lên động tác và thần thái như thật của nhân vật, đứa trẻ ở bên trái, cũng chính là Mông Thiếu Huy hồi còn nhỏ, nó đang dang rộng hai tay, lấy hết sức vươn mình về phía trước, dáng vẻ như đang lao vào lòng người phụ nữ đối diện, cũng chính là mẹ của cậu. Nó khẽ há miệng, như đang kêu gào gì đó, lông mày nó chau lại vẻ đau thương, đôi mắt đen nhánh cũng lóe lên tia sáng thê lương. Vẻ mặt của nó rất chi là có hồn, đến mức trong lúc La Phi đang chăm chú nhìn vào nó, thì bên tai nghe như văng vẳng tiếng khóc thót tim. Cùng lúc, một câu hỏi cũng chợt đến trong đầu La Phi: Khi một đứa trẻ đang lao vào vòng tay người mẹ của nó, tại sao thần sắc nó lại đau khổ như vậy?

Ánh mắt La Phi khẽ đưa sang nhìn người phụ nữ ở bên phải bức tranh, hi vọng có thể tìm được câu trả lời ở chỗ bà ta, đây chính là mẹ của Mông Thiếu Huy sao? Trên bức tranh không thể nhìn thấy mặt bà ta, có phải là do tác giả đã quên không vẽ khuôn mặt? Tay trái bà ta vòng hờ trước ngực, tay phải thò ra phía trước, chỉ về hướng đứa trẻ ở bìa trái, bà ta đang định bế đứa bé vào lòng ư? Nhìn một cách tổng thể, thì giả thiết vừa rồi là hợp lí nhất, nhưng La Phi lại chau mày, anh ngầm nhận thấy có điều gì đó không ổn, cụ thể là cái gì, thì tạm thời chưa nói ra được.

La Phi nhìn dán mắt vào cảnh tượng trong bức tranh, suy nghĩ cũng càng lúc càng tập trung hơn, dần dần, anh dường như đã hòa quyện vào trong bức tranh, anh cảm giác như mình đã biến thành đứa trẻ trong bức tranh, anh đưa mắt nhìn từ góc độ của đứa trẻ, trong chốc lát mọi thứ như biến mất, anh chỉ còn nhìn thấy một cánh tay –cánh tay của người mẹ.

Cánh tay đó ở ngay trước mặt anh, chỉ cách anh trong gang tấc, nhưng tại sao trong lòng anh lại không hề có cảm giác mong đợi sự ấm áp, trái lại còn tràn trề đau thương và tuyệt vọng?

Có thể diễn xuất quá “nhập vai” nên cơ thể La Phi bất giác khẽ run lên, anh cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên ập đến, gần như cùng lúc, vài bí ẩn đã được mở ra trong đầu anh. Anh hít thở thật sâu, đưa tâm trạng tữ cõi giả tưởng của mình trở về với hiện tại, sau đó anh nhìn Mông Thiếu Huy xúc động nói: “Tôi biết rồi! Tôi biết là em đang sợ hãi điều gì rồi!”

Người Mông Thiếu Huy run lên bần bật: “Không, không thể nào! Anh biết được gì cơ? Anh chẳng biết được gì cả!”

La Phi biết Mông Thiếu Huy hiểu rõ hơn ai hết, chẳng qua trong lòng không muốn chấp nhận mà thôi, vì thế anh không ngần ngại nới hết ra nhận định của mình: “Bàn tay, chính là cái bàn tay của mẹ em! Tại sao em lại vẽ bàn tay ấy yếu ớt đến như vậy? Các ngón tay thì khép lại và cong, thậm chí lòng bàn tay còn úp xuống. Điều này hoàn toàn trái ngược với hình dạng bàn tay năm ngón xòe ra, trông đầy sức sống của em, tại sao lại như vậy?”

Mông Thiếu Huy không nói gì, môi cậu run run, rõ ràng là La Phi đã nói đúng tim đen của cậu.[

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người gây ra chuyện rồi bỏ chạy là anh, bảo em phải làm sao đây?

Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Tình yêu cũng có những sự thật tàn nhẫn mà ai cũng phải chấp nhận