Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ (xem 3502)

Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ

kim trâm cắm ở trên ngực hắn. Sát khí của Hình thiên cắt đứt ngón tay y, máu của hai người hòa vào nhau. “Lần trước, là ta sơ sẩy, cho ngươi may mắn thắng.” Hắn cúi đầu ở bên tai Tang Mạch nói nhỏ vô cùng thân thiết, như là lời tâm tình ôn nhu nhất thế gian “Thế nhưng lần này… tuyệt đối! Không!” Ngữ điệu đột nhiên chuyển cao, hai hàng lông mày dựng ngược, cổ tay thuận thế đưa tới, cấp tốc rút kim trâm ra khỏi cơ thể Tang Mạch. Huyết hoa phi vũ, vài điểm huỳnh quang lập lòe, tam hồn lục phách theo huyết châu văng khắp nơi mà hăng hái bắn về phía xa. Dạ nha ngoài phòng đều rít lên the thé, vỗ cánh bay theo. Theo hồn phách rời xa, thân thể Tang Mạch nhất thời mất hết sinh khí, chỉ có hai mắt còn mở lớn kinh ngạc, tựa hồ vẫn không thể tin được. Không Hoa thu Hình thiên vào tay áo, ôm hắn chậm rãi đứng lên, ngoài phòng sắc trời đã tối, huyền nguyệt cong cong đọng ở nơi xa vời, thế gian ban đêm bình thản mà yên tĩnh “Tang Mạch, chúng ta lại cược thêm một lần nữa đi. Ta đặt tất cả mọi thứ ta có, cược lấy yêu hận của ngươi.” Thân ảnh hắc sắc nắm tay một hài đồng nho nhỏ càng đi càng xa, tan vào bóng đêm thâm trầm. Cánh hoa hồng sắc dài mảnh tự nhiên rơi xuống, vùi lấp tất cả trong Tấn vương phủ. ‘Y nha ——” một tiếng, cửa gỗ của hoang trạch lụn bại cổ xưa tự động khép lại, kết thúc một truyền thuyết ly kỳ. “Có người nói Hình thiên lấy tinh huyết hồn phách làm thức ăn, tam hồn lục phách một khi bị ăn hết, Đại La Kim Tiên cũng khó cứu giúp .” Bên bờ Vong Xuyên, nữ tử một thân áo váy thảm lục cười mới tươi đẹp làm sao, đứng bên bờ sông đầy vẻ xinh đẹp, để mặc bỉ ngạn hoa rơi đầy vai “Bị Hình thiên đâm trúng là phải chết, rút Hình thiên ra, hồn phách tứ tán…” Ả xoay chuyển con mắt màu xanh óng ánh, nụ cười trào phúng không hiểu vì sao làm cho người ta nhớ tới một con quỷ khác cũng thích đùa cợt như vậy “Hồn phách tứ tán, với người khác thì là chết, nhưng với Minh chủ Không Hoa lại có một cơ hội sống.” “Thế nhưng…” Mái tóc ướt sũng của ả kéo dài từ cổ tới trước ngực, bím tóc cũng màu xanh, khiến người ta nhớ tới thủy thảo mọc thành bụi dưới đáy hồ “Hồn phách tiêu tán thì dễ, thu thập thì khó. Cho dù ngươi có thể lại tập hợp đủ tam hồn lục phách, hắn có thể tỉnh hay không cũng khó mà đoán được.” “Hà tất phải kiên trì, lần trước hắn thắng ngươi, lần này, ngươi vẫn thua.” Rốt cuộc ả làm rõ ý đồ mình đến đây, vươn một cánh tay quấn chuỗi ngọc lục sắc “Hắn sẽ không tỉnh lại đâu.” Như là nguyền rủa. Ả to gan nhìn thẳng vào mắt Không Hoa, Liễu Loạn, nữ quỷ ở trong Minh hồ, trước khi Không Hoa xuất thủ liền cấp tốc nhảy vào giữa Vong Xuyên chảy xiết “Ngươi có biết, ba trăm năm qua hắn sống thế nào không? Ngươi không biết, thế nhưng ta biết. Rất nhiều việc, ngươi cũng không biết, nhưng ta… ta lại thấy toàn bộ.” Tiếng âm phong xẹt qua, bỉ ngạn hoa hồng sắc bay lả tả trong không trung, Tiểu Miêu nắm chặt cánh tay buông xuống của Tang Mạch, ngẩng đầu, thấy đường nét gương mặt kiên cường và đôi môi mím chặt của nam nhân. Minh phủ, là nơi ở sâu trong lòng đất nhiều năm không thấy ánh mặt trời. Đến hỏa diễm hừng hực cũng nhiễm màu đen, quang mang quỷ dị. Tiểu Miêu lảo đảo đi hái một bông bỉ ngạn hoa huyết hồng ở ngoài thành về đặt bên má Tang Mạch, gương mặt mất đi huyết sắc thoạt nhìn như có thêm chút ánh sáng, dù vậy bị quỷ hỏa thanh sắc chiếu rọi, trông có vẻ yếu ớt. Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen có thể thấy dạ nha không ngừng bay qua bay lại, tới gần một chút, có thể thấy chúng nó hoặc là trong miệng ngậm một cái tròng mắt mang theo tơ máu, hoặc là móng quắp theo một cánh tay đứt lìa đã sưng phù. Tiểu Miêu dúi đầu vào cổ Tang Mạch, giống như lúc trước ở Tấn vương phủ dùng mặt nó cọ cọ vào mặt hắn, chỉ là, không có ai nắm tay áo kéo nó ra, Diễm quỷ nhắm mắt, gương mặt đờ đẫn không có nụ cười sủng nịch. Tiểu Miêu có chút thất vọng, chạy tới bên cửa sổ ghé vào khung cửa, cách song cửa khắc hoa, nhìn đám dạ nha từ xa xa bay tới. Bắt đầu từ một, đếm tới con thứ một vạn, thì bọn chúng tìm được một hạt châu tỏa ánh hồng, chủ quân nói, đây là linh tuệ trong lục phách của Tang Mạch. Sau đó, lại đếm lần nữa, đếm tới hai vạn, dạ nha sẽ mang tới một hòn đá bạch sắc, đếm tới mười vạn, chủ quân đem một bảo thạch lam sắc cẩn thận đặt vào cái hộp nhỏ đầu giường… Luôn luôn cách nhau rất lâu rất lâu, tựa hồ thời gian cách càng lúc càng dài, đã lâu lắm rồi không nghe bọn họ tìm được cái gì. (đáng nhẽ phải là tam hồn thất phách – ba hồn bảy vía, trong đó thất phách gồm có thiên trùng phách, linh tuệ phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách) Chủ quân bề bộn nhiều việc, trong U Minh điện có những chuyện làm vĩnh viễn cũng không xong. Thường xuyên có dạ nha bay đến giữa chừng thì từ trên không trung ngã xuống, bọn họ nói, chúng nó quá mệt mỏi rồi, không bay nổi nữa. Chủ quân hầu như khu sử hết dạ nha trong Minh phủ đi tìm kiếm, đêm đó lại càng không ngừng vận dụng pháp lực khu động dạ nha, vậy nên mỗi lần y tới đều mệt mỏi rã rời, ở bên giường nhìn một lúc liền ngủ. Trong giấc mộng, lông mày y vẫn nhíu chặt, lúc tỉnh lại, y lại bám vào bên tai Tang Mạch nói, nói gì đó, không ai biết. Y sẽ mở cái hộp gấm mà không ai cạy được ra kia, nhìn khoảng không bên trong cả người đờ ra, biểu tình đó, cũng từng thấy ở trên mặt Tang Mạch, lúc bản thân cô đơn cuộn mình ở dưới mái hiên nhà người ta khi trời mưa to, biểu tình nhất định cũng là như vậy. Dạ nha từng con bay tới, lại từng con bay đi, có lúc đột nhiên rớt xuống, rơi vào trong Vong Xuyên liền mất tăm luôn, sẽ có dạ nha khác thế chỗ nó tiếp tục bay. Sau đó, chúng nó sẽ mang về đủ thứ, mảnh thi thể, nội tạng hoặc là linh hồn người chết. Đôi khi, bọn chúng nó sẽ kêu lớn chạy tới U Minh điện, sau đó Không Hoa sẽ cầm một viên đá tỏa quang mang ngũ sắc về phòng, đem bỏ vào khoảng trống ở trong hộp gấm. Xong xuôi, y sẽ ôm Tang Mạch thật là lâu, nói thật là nhiều, Tang Mạch vẫn nhắm mắt, trên gương mặt chết lặng không có biểu tình gì, y dùng tay xoa mặt hắn, hôn môi hắn, cái gì cũng không nghe rõ, Tiểu Miêu ngồi ở một bên chỉ nghe thấy y không ngừng gọi “Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…” Cũng có nhiều lần, bọn họ lắc đầu nói, đáng tiếc không phải là Tang Mạch. Họ nói rất nhỏ, đùn đẩy lẫn nhau, không ai chịu đi gặp Không Hoa. Tiểu Miêu ghé vào bên khung cửa, chạy tới cướp lấy thứ trong tay bọn họ, sau đó chạy vào trong U Minh điện, chạy thẳng tới dưới gối Không Hoa. Không Hoa nhận thứ đó, ôm Tiểu Miêu vào lòng, đưa cho nó một đóa bỉ ngạn hoa đẫm sương sớm. Tiểu Miêu đột nhiên thu hồi cánh tay đặt trên ngực y, trong lòng bàn tay ướt sũng, dường như là là nước lưu lại sau khi nghiền nát bỉ ngạn hoa. Nam nhân ngồi trên vương tọa duy trì vẻ lạnh lùng uy nghiêm của người đứng đầu Minh phủ, nhưng có thứ gì đó ở trong đôi đồng tử mặc sắc lặng lẽ nát vụn. Sau đó của sau đó, dạ nha ở trên không trung không thể đếm nổi nữa, lúc một lão gia gia không ngừng ho khan lúc trước từng gặp qua thay đổi một thân y sam lần nữa xuất hiện ở U Minh điện, một cọng lông dạ nha rơi xuống bụi hoa ngoài thành, trên lông tràn ra máu đen nhiễm bẩn cánh hoa đỏ sẫm, bọn họ lấy ra

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Những tổn thương ấy đã làm em chai sạn phải không? <img src="/images/BaiDuThi_icon.gif" alt="">

Chồng Trả Tự Do Cho Vợ Đấy Mình Chia Tay Nha

Mẹ chồng có 1-0-2

Hắn &#8221; dở hơi &#8221; lạnh lùng

Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Voz Full