Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ (xem 3530)

Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ

ị mở, không thấy kim quang tận trời, mây mù lượn lờ gì cả, chỉ có một cái đầu thương đầy rỉ sét nằm yên lặng bên trong. Cận lão phu nhân kinh ngạc đứng lên, không ngừng lắc đầu “Trường thương gia truyền Cận gia.”

Chương 12: Chương 12 Mấy lần bà muốn lấy thứ đó ra, nhưng tay run tới mức nâng lên rồi lại rơi xuống “Liệt Nhi… con của ta…” Trên mặt đã ướt át, bà thì thào gọi tên nhi tử rồi không thể nói thêm gì nữa. “Kỳ thực hắn vẫn một mực chờ bà.” Không Hoa đem đầu thương đặt vào trong tay Cận lão phu nhân. Theo nước mắt rơi xuống, chỉ thấy đầu thương tầng tầng rỉ sét theo lệ tích mà xuất hiện thật nhiều vết nứt. Ngón tay lướt qua, từng mảng rỉ sắt bong ra, mũi thương bạc bên trong vẫn sáng như tuyết, như thể ba trăm năm qua vẫn có người ngày ngày lau chùi, mũi nhọn sắc bén không thể chống lại. “Nó… ở bên trong?” Lão phụ trợn tròn hai mắt nhìn Không Hoa, cấp thiết lại không thể tin được. Không Hoa dẫn tay bà vuốt ve trên cây thương “Mẫu tử liền tâm, Cận tướng quân có ở bên trong không, ngài biết rõ nhất.” Chỉ cảm thấy cả người bà chấn động, bàn tay bỗng nhiên dừng lại. Lệ như nước vỡ bờ không ngừng tuôn ra, thân thể bà càng run kịch liệt, đầu đầy châu ngọc ‘đinh đinh’ rung động. Ngoại trừ gọi đi gọi lại tên của nhi tử, còn lại không đủ sức để mở miệng nữa, chỉ không ngừng hướng khóe miệng về phía trước tác động “Liệt Nhi…” Lúc thương tâm, ngón tay không kềm được mà dùng sức, mũi thương sắc bén lập tức vẽ ra một vết rách trên ngón tay. Từng giọt huyết châu lăn xuống, nhưng không thấy chóng mặt, máu vẫn rướm vào cây thương. Giây lát sau, vài làn khói xanh từ mũi thương tỏa ra, trước tiên là cuộn thành một vòng tròn lớn rồi lại giãy dụa chuyển động thành mấy vòng tròn nhỏ, hình thái biến hóa nhiều lần, mơ hồ thấy hình dáng một con người. Lão phụ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng người trước mặt, trên mặt buồn vui lẫn lộn, khó khăn lắm mới không ngất xỉu. Mi nhãn thô kệch, mũi cao rồi đến giáp y bao lấy toàn thân, bóng người càng lúc càng hiện rõ, là một tướng lĩnh trẻ tuổi bạch y ngân giáp cầm trong tay một thanh trường thương, bên trái trên mặt có một dấu vết nhàn nhạt nhưng không làm suy giảm tướng mạo đường đường và một thân uy vũ khí khái. “Mẫu thân, nhất biệt kinh niên, hài nhi bất hiếu, không thể hầu hạ dưới gối.” Hai gối quỳ xuống đất, cúi đầu muốn lạy, lại bị lão phụ vội vã kéo vào lòng, mẫu tử hai người ôm nhau mà khóc. “Ba trăm năm đã qua, hắn vẫn ở trong cây thương?” Tang Mạch lùi sang thản nhiên nhìn cảnh trước mắt. Diễm quỷ không quen để lộ nỗi lòng trước mặt người khác, dùng son phấn để che dấu biểu tình của mình. Không Hoa đứng bên cạnh hắn, quay đầu sang cười trấn an “Năm xưa Cận tướng quân chết nơi xứ người, vốn lúc đó hồn nên về Minh phủ, sau đó đầu thai chuyển thế. Chỉ là hắn cố ý muốn gặp mặt mẫu thân một lần, liền gửi hồn trong trường thương gia truyền, được mang theo trở lại kinh thành. Nhưng không ngờ Cận lão phu nhân nhận được tin dữ xong liền đi theo hắn, hai người cứ vậy mà lỡ mất.” Không ngờ, một lần sai lầm cứ thế ba trăm năm. Mẫu thân cao tuổi ở trong đại tuyết hết năm này qua năm khác đau khổ chờ đợi, hắn thì gửi thân trong thương, không biết ngày đêm giao thác, không phát giác năm tháng đã trôi qua, ở trong bóng tối ngập tràn mỗi khi nghĩ tới mẹ già, ắt hẳn là lòng nóng như lửa đốt, chịu đủ dày vò. Tình trong nhân gian không hơn được cốt nhục tương liên, huyết mạch tương thông, chỉ là yêu càng sâu, tâm càng loạn, quay đầu lại, đôi bên kinh ngạc phát giác ra mối hận trên vai. “Ta tra hết tất cả những ghi chép về Cận Liệt ở Minh phủ, biết được hắn không chuyển thế, nên chắc chắn phải ở trên nhân gian. Phàm là quỷ mị, kiểu gì cũng sẽ có một nơi cư trú có gút mắc sâu đậm với bản thân, giống như Trương thái y tá túc trong tủ thuốc, ngươi và nơi ngươi ở ‘Thủy thiên nhất sắc’.” Nói đến đây, Không Hoa cố ý nhìn hắn một cái, thấy Tang Mạch lạnh mặt thờ ơ, đành nói tiếp “Võ tướng yêu nhất không gì hơn là binh khí trong tay mình, hắn nếu muốn tìm nơi dựa vào, thứ đầu tiên chọn chắc chắn là trường thương gia truyền của Cận gia. Sau khi Cận gia suy sụp, trường thương nhiều lần đổi chủ, có lẽ về sau ở trên lại loang lổ rỉ sét nên không còn ai nhận ra nó là vật của Cận gia nữa, liền dần dần mất dấu. Ta cũng là mấy ngày gần đây mới có được tin tức này. Bất quá cũng chỉ là một suy đoán, vậy nên trước khi tìm được đồ liền không báo cho ngươi.” Lời nói vừa khéo léo lại chu đáo, y nói xong còn liếc sáng Tang mạch, nói tới câu cuối, không quên nhìn đi nhìn lại vằn đỏ trong mắt Diễm quỷ (do thiếu ngủ = 3 =). Tang Mạch bị y nhìn liền xoay mặt đi tới đứng cạnh Cận lão phu nhân, đỡ bà dậy khuyên giải an ủi, kỳ thực là muốn thoát khỏi bầu không khí quỷ dị giữa hai người. Từ đêm hôm đó hoan hảo, Diễm quỷ đem tất cả nỗi lòng chân thật để lộ trước mặt người khác, nhìn thấy Không Hoa liền có vài phần mất tự nhiên. Ngoài miệng Không Hoa không nói gì, nhưng ngấm ngầm đoán, đoán đi đoán lại, tự dưng lén thấy có vài phần vui mừng. Ngoài cửa sổ, tuyết dần bớt, tiếng gió cũng dần ngừng. Mẫu tử ôm nhau khóc lóc rốt cuộc ngừng tiếng bi ai, Cận Liệt đỡ mẫu thân đứng lên, hướng hai người cáo từ. “Tang đại nhân, năm xưa ngươi bị chúng thần quở trách, Cận Liệt cũng là một trong số đó. Cho đến hôm nay, Cận Liệt cũng không nguyện đứng về phía ngươi.” Hắn thu hồi vẻ sầu não trước mặt mẫu thân, đứng trước mặt Tang Mạch cao giọng nói. Tang Mạch bĩu môi cười lại hắn, con mắt khép hờ làm bộ không thèm để ý, lại nghe nam nhân cao lớn nói tiếp “Chỉ là ngươi đối đãi với mẫu thân như mẹ đẻ, ba trăm năm qua, gia mẫu được ngươi chăm sóc. Điểm này, Cận Liệt nhất định phải tạ ơn ngươi.” Hắn đột nhiên quỳ gối xuống, hướng Tang Mạch khấu đầu ba cái ‘bịch bịch’, Tang Mạch bất ngờ, vội lùi về sau nửa bước, nhưng vẫn chậm một nhịp, trong lúc bất ngờ không kịp phòng đành phải nhận, chỉ trả lời “Ta đối đãi với bà như mẹ đẻ, bởi vì bà cũng đối đãi với ta như con ruột.” Khẩu khí mặc dù gượng gạo, nhưng trên mặt có chút khác thường. “Năm xưa ngươi từng nói, muốn bồi ta cho đến lúc con ta tới đón, ta cô đơn, ngươi cũng cô đơn. Một năm con ta còn chưa tới, ngươi liền cô độc một năm, một đời không đến, thì tịch mịch một đời, không thê tử làm bạn, không con cái để dựa vào, không phụ mẫu thương xót, không huynh đệ giúp đỡ, đời đời phiêu bạt, một mình sống hết quãng đời còn lại. Kỳ thực tội gì phải như thế?” Lão phụ mặt mũi hiền hậu đem những thứ hắn cố ngụy trang thu hết vào mắt, đưa tay vén những sợi tóc mai lả tả ra sau tai “Người khác vì ngươi nhà tan cửa nát, chính ngươi cũng không có nhà để quay về, lời hứa của ngươi năm đó đã ứng nghiệm. Đau khổ cùng ta chống đỡ qua ba trăm năm, vậy là đủ rồi. Sau này, cuối cùng có người có thể hảo hảo đối đãi ngươi, nên buông tay thì buông tay đi, quên đi cũng không hẳn không phải là giải thoát, xét cho cùng, cố chấp mới là khổ nhất.” Viện môn ba trăm năm qua chưa từng dịch chuyển giờ rốt cuộc ‘Y nha ──’ mở ra, Tang Mạch không nói được lời nào, chỉ là cắn răng gật đầu liên tục. Lão phụ lúc này mới cùng nhi tử bước đi ra cửa. Tuyết, bất tri bất giác ngừng, khí trời

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tán Gái Cùng Cơ Quan Voz Full

Giấc Mơ Tình Yêu

Trường học phù thủy

Cô Dâu Quỷ