Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ (xem 3517)

Đọc truyện ma- DIỄM QUỶ

h ngạc. (hàn thử là lạnh + nóng, trải qua hàn thử nhân gian chắc là trải qua năm này sang năm khác ở nhân gian (?) ) Không Hoa sủng nịch ôm Tang Mạch, khẩu khí thản nhiên “Nếu như là ta, nhất định sẽ không kéo dài lâu như vậy.” Người trong lòng ngừng động tác, khẩu khí của Không Hoa vẫn không thay đổi “Ngàn năm sau bù đắp cũng chưa quá muộn.” “Vậy giờ ngươi đem giải dược của Phệ tâm cho ta.” Diễm quỷ quay sang nhìn hắn, lại lộ ra nụ cười đùa cợt, bên khóe miệng mang vẻ cảnh giác cùng tính toán. Không Hoa chăm chí nhìn đôi mắt màu xám của hắn, cúi đầu nói “Ngoại trừ giải dược Phệ tâm, tiên đơn, pháp khí, bí bảo, hoặc là phú quý quyền thế của kiếp sau… ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng.” Tang Mạch càng cười đắc ý, đôi môi đỏ mọng nhếc lên quỷ dị “Vậy, nếu ta nói ta muốn Hình thiên thì sao?” Không lời lẽ nào đáp lại. “Ha…” Trở mình sang ngồi bên hông y, Diễm quỷ mang theo nụ cười yêu mị chậm rãi cúi người xuống, chủ động gần kề. Không Hoa cảm thấy khí tức của hắn sát ngay mặt mình, buông xuống bên tai, khí như hương lan “Vị thiên quân ngươi nói kia, ta cũng gặp rồi. Còn có ái nhân của hắn, ta suýt nữa đi câu dẫn người đó.” Đó là một nam tử tướng mạo thanh tú, ở trường tư trong thôn làm một tiên sinh dạy học tính tình ôn hòa. Ban đầu vừa ý với dáng vẻ hắn, hơi gầy, nhưng so với loại đồ tể thổ phỉ mặt béo ú tới chảy mỡ thì vẫn tốt hơn, huống chi, nhìn dáng vẻ trong sạch của hắn, thực sự không tưởng tượng nổi lúc dục hỏa thiêu đôt sẽ có bộ dáng gì. Không ngờ, còn chưa tới trước mặt hắn đã bị long ấn ẩn trên trán hắn làm cho cả kinh thiếu chút nữa hồn phi phách tan. Nhưng thật ra lòng hiếu kỳ đã bị khơi dậy, dựa vào chút đạo hạnh bé nhỏ, đoán ra cố sự bé xíu. Yêu hận trên thế gian, đơn giản là yêu mà không được. Sau đó bắt đầu lén lút ở bên cạnh tường nhìn hắn, bên người hắn có Đông Hải Long hoàng tử làm bạn, vì vậy chỉ có thể trốn xa hơn, nhờ tiếng gió thổi mà nghe được mấy lời vụn vặt của bọn họ, nghe được tên của vị thiên quân vô cùng tôn quý trong trời đất kia, nghe được điều mà họ gọi là lưu luyến si mê cùng xem thường. “Sau đó ta thấy y ở ngoài một thôn trang nhỏ, vị thiên quân kia.” Khi đó, tiên sinh dạy học tốt bụng đã luân hồi chuyển thế, mà thiên quân kiêu ngạo thì lại đứng bồi hồi bên ngoài thôn xóm nơi hắn sinh “Ta biết y sợ cái gì, thế nhưng còn không đủ.” Vì vậy Diễm quỷ kiêu ngạo đến chúng quỷ cũng không quá để mắt lại xuất hiện trước mặt thiên quân, giễu cợt y, trào phúng y, làm y tức giận, không kiêng nể gì tới mức như là đi tìm cái chết, mãi đến khi vị thiên quân lạnh lùng thẹn quá hóa giận. “Ta muốn thấy y thương tâm, thấy y hối hận, thấy y thống khổ!” Ống tay áo lướt qua, đĩa sứ trên bàn rơi vỡ làm tám mảnh, dạ nha ngậm hạch đào vỗ cánh bay đi. Không Hoa nắm lấy thắt lưng Tang Mạch, đầu ngón tay Diễm quỷ xuyên qua hắc y cắm vào đầu vai. “Kỳ thực, người ngươi muốn thấy chính là ta.” Tang Mạch thở hổn hển không trả lời, Không Hoa quan tâm vỗ lưng hắn “Xin lỗi.” Như trước chỉ là lặng im, chậm rãi, Tang Mạch động đậy, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh “Ngươi nói, ta muốn cái gì cũng được?” “Đúng.” “Nếu như ta muốn Đông chí hàng năm ngươi đều đốt cho ta một phần đồ cúng thì sao?” So với tiên đan, pháp khí, yêu cầu này thực sự bé nhỏ không đáng kể, hơn nữa, khiến người ta băn khoăn. Không Hoa nhíu mày không biết trả lời thế nào, Tang Mạch nhếch miệng, rời đi khỏi cái ôm của hắn “Có thể sau này, tiên sinh dạy học kia sẽ tha thứ cho thiên quân, hắn là người tốt. Đối với ngươi thì không, ta là thần tử, sự độ lượng của thần tử đều rất nhỏ.” *** *Khẩn thân nhu áo thanh la y: Thế này, khẩn thân là áo bó sát, còn la y là vải ềm, thanh là xanh = = Về kiểu dáng ta xin mạn phép đoán như sau (hy vọng là đúng vì khi search “nhu” hầu như là ra kiểu này : )) )

Chương 10: Chương 10 Đại hàn, gà mới sinh, chim dữ lệ tật, trong lòng thủy trạch kiên cố. Giang Nam tiểu thành nhất quán ấm áp như xuân cũng bắt đầu có hoa tuyết rơi, Diễm quỷ không biết từ đâu lấy ra một cái áo choàng bông mới, bọc Nam Phong lại đủ béo thêm một vòng. Nhìn dáng vẻ hắn lung lay lúc lắc đạp lên băng mỏng đi về phía trước, hơi nóng màu trắng luồn ra từ khe cửa sổ nhà bên đường lượn lờ bên cạnh hắn, rất giống một cái bánh chưng lớn. Tang Mạch thì lại vẫn ăn mặc mỏng manh, trường bào liễu lăng trắng thuần như trước, trên vạt áo thêu hoa văn mây cuộn, tay áo rộng thùng thình vẫn kéo trên mặt đất, che đậy thân thể chồng chất vết thương của hắn, càng phát ra vẻ mờ ảo. Nam Phong đến bản thân còn không chiếu cố được, lo lắng tới mức vành mắt cũng đỏ, mấy lần muốn cởi bộ đồ mới của mình ra cho biểu ca mặc, Tang Mạch lại cài chặt áo giúp hắn, một tay chọc mạnh vào trước ngực hắn, như người cha nghiêm khắc thế nhưng lại không nhịn được lộ ra vài phần sủng nịch “Đợi thương thế của ngươi khỏi hẵng ồn ào tiếp.” Mặt Nam Phong nhăn chặt, lập tức đau đến không nói nên lời. Buổi tối, gió bắc lớn tới mức có thể thổi bay người ta, Diễm quỷ bay nhảy trên mái hiên đầu tường lướt nhẹ tới mức giống như một phiến lá bị gió cuốn. Không Hoa nói “Sắp cuối tháng rồi, cẩn thận Phệ tâm phát tác, đau không về nhà được.” Tang Mạch đáp nhạt nhẽo “Không phải có ngươi theo ta sao?” Chân không ngừng nghỉ, nhảy thẳng một mạch ra cửa thành, đi qua lớp lớp bóng cây, rốt cuộc dừng bước trước một thôn trang nhỏ ở ngoại ô. “Lại là cố nhân của ta?” Minh chủ quần áo màu đen như là muốn tan vào trong bóng đêm, hơi nhướn đuôi lông mày, hăng hái đặt câu hỏi. Các nhà trong thôn đều đã yên giấc, lác đác vài tiếng chó sủa quanh quẩn trong cái thôn nhỏ có núi vây quanh ba mặt, vài bóng đen vặn vẹo vội vã vọt đi sau khi hai người vào thôn, mơ hồ còn có thể thấy rõ đường nét của chúng, tai hình tam giác dài nhọn cùng cái đuôi dài xù xì. Đường nhìn của Diễm quỷ dừng lại ở trước từng cánh cửa một, dường như đang tìm gì đó: “Đi gặp hoàng tẩu của ngươi.” Từ cửa thôn đi vào, hai nhân ảnh một trắng một đen xẹt qua song cửa từng nhà, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà tranh đổ nát ở cuối thôn. Hàng rào vây quanh nhà đã đổ hơn phân nửa, chẳng còn tác dụng gì, không phòng được tập kích. Nóc nhà tranh cũng sụp một góc, làm cho người ta không khỏi lo lắng, đầu xuân năm sau, căn nhà tranh cực kỳ rách nát này liệu có thể chịu được qua mấy ngày mấy đêm mưa phùn liên miên không? Người trong nhà còn chưa ngủ, đứng ở ngoài cửa có thể nghe được tiếng ho khan của nàng một cách rõ ràng, trận này nối trận khác, như là muốn ho ra cả tim phổi. Tới sau đó, yếu ớt tới mức chỉ nghe được tiếng thở dốc hồng hộc ở cổ họng. Tang Mạch tiến tới đẩy cửa phòng ra, trong phòng đơn sơ tới hầu như chỉ còn lại bốn bức tường, một nông phụ đang hấp hối năm trên cái đệm rơm, trên người chỉ đắp một cái ruột chăn bông rách, bàn tay gắt gao đè lấy ngực gầy tới mức như chỉ còn khung xương. Theo ngực phập phồng lên xuống, cái chuông kim sắc đeo trên cổ tay phát ra tiếng vang thanh thúy, tiếng chuông lọt vào tay như trăm quỷ khóc lóc ban đêm, thôi tâm liệt phế. “Là nàng?” Không Hoa nhớ tới người mới trở thành quả phụ từng gặp qua hôm Đông chí kia. Tang Mạch gật đầu, quỳ một gối xuống ôm nữ nhân đó và

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 03/04 – 09/04/2017

Lão hàng xóm đáng ghét

Vì dấu vết này mà đứa con sơ sinh của tôi đã bị bố ghẻ lạnh ngay khi chào đời

Câu nói vô tình của bé gái trong hôn lễ khiến cô dâu hủy bỏ đám cưới với hôn phu ngay lập tức

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!