ớc lã cho lữ uống.lúc sau lữ dần mở mắt tỉnh dậy,thầy bắt đầu hỏi han về cái vong mà đã rắp tâm hại chết anh.nhưng thật ngạc nhiên lữ đáp: -tôi đã biết vợ mình là ma lâu rồi,nhưng con người mấy ai tìm được hạnh phúc viên mãn,con người ai chẳng phải chết.tôi chết không thấy buồn mà thấy vui.vì bên kia có người chờ tôi,có người lo cho rồi.cám ơn thầy đã có ý giúp tôi nhưng tôi xin thầy hãy giúp tôi một việc. anh cứ noí: anh em tôi từ nhỏ đến lớn sống trong cơ cực,bây giờ tôi mất khi còn quá trẻ chưa giúp anh trai được gì tôi cũng thấy buồn lắm.tôi biết thầy có tài xem địa lý mong thầy giúp tìm cho mảnh đất táng cha mẹ và tôi.để sau này anh tôi bớt khổ.nếu làm được tôi xin hậu tạ thầy tất cả tiền tôi dành dụm được. Rồi lữ móc trong gối ra một bọc tiền nhỏ đưa cho thầy huyễn. cảm động trước tình anh em của hai người,thầy nhận lời giúp đỡ lữ.vừa tháo mấy lá bùa xuống thì lữ tắt thở. sau đám tang em,thầy huyễn đến gặp phù bảo hết ý nguyện cũa lữ lúc chết cho anh nghe rồi bảo: -mảnh đất trước kia là nhà của hai anh em có long mạch,không phải là vượng nhưng cũng đủ cho phù phát tài,sống no đủ cả đời.mong phù,chuyển mộ cha mẹ ra đấy,rồi sau này chuyển luôn mộ em ra.thầy trồng ba cái cây tại ba góc trong vườn cũ của phù.rồi về nhà,nghe lời thầy bốc mộ cha mẹ về chôn tại vị trí mà thầy huyễn chỉ.không lâu sau,phù gom tiền đi buôn hàng hóa từ miền ngược về miền xuôi bán.trúng quả được mấy lần,sau đó lữ về chuyển nhà lên phố huyện.nghe đồn sau khi lên huyện phù đã mở rộng buôn bán,của cải không thiếu.nhưng ngặt nỗi mãi không có con.một ngày nọ phù trở về làng phong khê,tìm gặp thầy huyễn lúc đó thầy mới bảo.anh có quên điều gì không? -dạ tôi không nhớ được. -anh chuyển mộ cha mẹ ra mà không chuyển mộ em trai em ra cùng.hai huyệt anh chôn cha mẹ chỉ phát về đường tài và lộc nhưng lại khắc về đường con cái.muốn có con thì phải chuyển mộ em trai anh ra đấy. phù nghe thế thất kinh,nhớ lại lời thầy dặn năm nào mà anh ta đã quên.phù liền vội vàng về thuê người chuyển mộ em mình về chỗ thầy đã đánh dấu năm xưa.từ lúc đó mới có được mụn con nối dõi.phù mừng lắm về hậu tạ thầy rất hậu.nhưng thầy chỉ lấy ít tiền gọi là trà nước thầy bảo: -tiền công em trai anh đã trả hết rồi. nghe đến đây nước mắt phù chảy dài hai hàng. Thấm thoát đã hai năm thầy huyễn về làng,thầy ngày ngày đi đánh cá kiếm sống qua ngày,đêm xuống đi xem múa hát ngoài đình,cuộc sống thôn quê thật bình dị.một ngày nọ,có ông ngư trong làng đến gọi thầy đi đánh cá xa,thuyền lão thì lớn mà thuê mãi mới đủ người.thầy thấy hay hay cũng gật đầu đồng ý.lên thuyền,đi biển dài ngày,mấy ngày đầu còn chưa quen nên người mệt lử chả ăn uống được mấy.hôm sau,có một tên phú hộ họ từ tên doãn về làng,hắn thấy ngôi làng đơn sơ nhưng khung cảnh khá đẹp.hắn gom tiền mua nhiều đất lắm,rồi hắn chi tiền sửa sang lại đình làng.thấy tên bá hộ,có vẻ hào phóng mấy cụ trưởng giả trong làng quý lắm .tên này từ đâu đến thì không ai rõ,chỉ biết hắn về làng rất được lòng bà con.từ đó về sau hắn cứ mỗi tuần lại về phong khê một lần.mỗi lần hắn về làng lại vui như hội.hôm thầy huyễn đi biển về đúng hôm tên phú hộ doãn cũng đến thăm làng,lần này hắn mang theo cả đoàn hát nổi tiếng cả xứ trung kỳ về làng.hắn cho người đi thông báo mời tất cả mọi người trong làng tối đến xem hát ngoài đình,và mọi người đều được miễn phí không mất tiền mua vé.vốn tính thích xem hát kịch,thầy huyễn chiều đó ăn cơm sớm,tắm rửa sạch theo mọi người ra sân đình.trời mới chập tối mà sân đình đã đông kín người,ai ai cũng vui vẻ,trẻ con thì nô đùa ca hát chạy nhảy lung tung.trong lúc ngồi chờ xem hát,thầy nghe mọi người kể về bá hộ doãn nhiều lắm nào là người gì mà tốt thế,người gì mà hào phóng,lại còn hòa nhã không hách dịch như tên hào phú trong làng.kể cũng lạ từ khi tên doãn đến làng lão phú trong làng tuyệt nhiên chả thấy ló mặt ra ngoài,lâu lâu chỉ thấy vợ con lão chạy lăng xăng đi mua thứ này thứ kia thôi.thầy huyễn nghe thấy mọi người khen tên doãn thì cũng ầm ừ gật đầu.đến lúc đoàn hát đang hát say sưa,thầy đi ra ngoài đi tiểu,đi ra xa đình làng thầy thấy có nhiều điều lạ.có cảm giác như ai đang đi theo mình,rồi thì có nhiều bóng đen thập thò ngoài lũy tre.quay lại sân đình,mọi người đang tán thưởng nhiệt tình với vở chèo “Từ Thức gặp tiên”.mãi tới khuya,gánh hát mới tan,mọi người ai cũng hào hứng lắm,nghe bảo lần sau doãn còn thuê đoàn hát khác về hát vui cho làng.mọi người ai cũng quý doãn lắm.lại nói đến nhà tên phú hộ trong làng,từ khi doãn về làng tên phú hộ bỗng nhiên bị bệnh.đêm nào cũng mơ thấy ác mộng,rồi mê man,khi tỉnh dậy cứ đòi ăn những thứ quái gở.hắn mắc bệnh đúng hôm thầy huyễn lên thuyền đi biển.hôm thầy về hắn đã trở nặng.vợ con hắn chạy vạy khắp nơi mời thầy thuốc mà bệnh không đỡ,gia sản trong nhà lại ngày càng khánh kiệt,đến lúc lão hấp hối vợ con lão mới mời thầy huyễn đến xem,thầy huyễn đến nhà lão thì lão đã tắt thở rồi,mở mắt ra thấy mắt lão đen ngòm một màu đen,trông thật kinh hãi.thầy ngờ ngợ ra có người hại chết lão.nhưng tìm khắp nhà tuyệt nhiên không thấy thứ gì có mà người ta có thể yểm lên lão.hôm từ nhà lão phú về trong lòng thầy đầy mối tơ vò.sau khi lão phú chết,vợ con lão bán hết gia sản về quê ngoại sống.và người mua lại gia sản đó không ai khác lã tên doãn.hắn chuyển về làng này sống,không phải nói ai ai cũng quý hắn cả.doãn có một thói quen,cứ chiều chiều hắn lại đi dạo quanh làng,gặp ai hắn cũng chào hỏi rất thân mật.doãn đặc biệt rất yêu trẻ còn vì hắn đã luống tuổi mà vẫn chưa có con.một ngày nọ hắn đến nhà một ngư phủ trong làng đề nghị nhận con trai của họ làm con nuôi,hắn hứa sẽ cho cậu bé học tập đầy đủ thậm chí gửi lên học trường tỉnh,gia đình ngư phủ như bắt được vàng liền vội vàng vào thu xếp đồ đạc cho con trai theo doãn về.mấy hôm sau hắn lại đề nghị nhận nuôi mấy đứa nhỏ nữa.trong làng ai ai cũng biết ơn doãn và tôn hắn như thánh sống.thời gian này thầy huyễn lại lên thuyền đi biển dài ngày.lại nói đến doãn,từ khi mấy đứa trẻ đến nhà doãn mấy ngày đầu còn được về nhà thăm cha mẹ nhưng dần dần chả còn đứa nào về thăm cha mẹ nữa.cứ mỗi buổi chiều đi dạo hắn đều kể tốt về con cái của họ hắn còn bảo sắp tới sẽ cho lũ trẻ lên tỉnh học trường tỉnh.hắn bảo quen với trưởng trường nên các em sẽ được đối xử như con em trong nhà.cha mẹ lũ trẻ phấn khởi lắm.Bẵng đi một thời gian tầm hai tháng,một hôm thầy huyễn đi cúng bên làng bên về khuya,đêm đó trời không có trăng,thầy mò mẫm mãi cũng về đến làng,đang đi thầy thấy trên bụi tre trước cổng làng có một đứa trẻ đứng đó.trông bộ dạng đứa trẻ thật kì dị,mắt bị móc mất chỉ để lại hai hốc mắt đen ngòm,trong hốc mắt hình như vẫn còn máu chảy ra.bỗng nhiên đứa trẻ bay vút lên rồi hạ xuống bay là là trên đường tiến tới chỗ thầy.đứa trẻ càng tiến tới gần thì người thầy như bị đá đè,khó thở vô cùng,tay chân không thể nhấc lên được.đứa bé cứ từ từ tiến lại,tay nó đưa lên nhưng không may chạm vào chuỗi hạt thánh tản tặng thầy,nó bị bật ra xa,đứa bé lồm cồm bò dậy rồi bay vút lên cao biến mất,thầy lấy lại được bình tĩnh,vẽ một vòng bát quái rồi ngồi thiền,sau khi đã hồi phục thầy lấy một đạo bùa đốt