oạn thấy im bặt. Xóm giềng ai cũng tưởng lão đi ngủ rồi, nhưng lạ thay vì không thấy tiếng cô vợ lão rên khóc. Bỗng thấy lão C rú lên như con lợn bị chọc tiết, rồi theo sau nó là tiếng tru dài tựa hồ như tiếng hú của đàn bà vang dài như tiếng chó tru thảm thiết. Dân tình chạy ra xem thì ai nấy cũng phải mười phần kinh hãi! Cô L vợ lão C say ngoạm cổ lão nằm trước sân, hàm răng trên căn ngập vào cổ, máu chảy lênh láng trên nền gạch rẽ ra các hướng, bà con ai cũng che miệng bịt mồm không dám vào can, lão C mắt trợn ngược mồm miệng ứa máu, chân tay quẫy đạp yếu ớt như con gà bị cắt tiết đến vài giọt cuối cùng. Cô L mắt long lên sòng sọc, miệng ngoạm lẩy cổ lão C họng kêu ứ ử. Nhìn kĩ thì thấy cạnh đó có con dao dính máu, tuồng như cô L đã tính sống chết với lão phen này, nhưng dù thế nào đi nữa, thì cái hành động man rợ kia, đã không còn là của con người nữa rồi… Lão C trút hơi thở cuối cùng, chân tay giật lên một nhịp rồi dừng giẫy giụa thì cô L bổng nhả ra, bật người trở lại như người ngủ dậy, hét toáng lên rồi chạy vào trong nhà, dân làng ùa vào, thanh niên trai tráng ghì cô ra, còn cô thì giãy giụa như đỉa phải vôi, ông T tổ trưởng bấy giờ cầm dùi nã vào mặt cô L một phát trời giáng, lúc đấy mới ngất đi. Cái xác lão C nằm ngoài sân, mãi mới có người dám đắp chiếu chờ sáng công an đến giải quyết. Bác T đêm hôm đấy cũng chen chân vào xem, thấy cảnh tượng đó, đừng nó là gan dạ chứ bố đời cũng phải sợ. Bác nhìn cô L lúc ngoạm cổ, nhớ ngay đến con Dôn và bác biết, sắp có điềm chẳng lành xảy đến với cái làng lắm đình miếu này, dương như liên quan mật thiết tới con chó ở chùa ngày nào giờ nằm trong khóm tre xào xạc kia, đếm đấy, gió vẫn lùa mạnh qua khóm tre trà, rít lên ào ào, mọi người bu quanh bàn tán, chỉ riêng một người vẫn đứng nhìn ra khóm tre, ánh mắt sợ hãi và lo lắng… Bác T kể cho em đến đấy, lúc đấy ngoài sân có cơn gió to xào xạc. Gió thổi qua chiếc kiệu để ngoài sân, chuông đính xunh quanh kêu leng keng thành tiếng nhẹ nhẹ rải rác. Bác T bảo gió bây giờ khác, em cũng không hiểu khác là khác thế nào, chỉ thấy bác dừng bảo chạy sang nhà lấy điếu bát. Còn lại trong đầu cái mớ chuyện đấy, cho em tiền cũng chả dám ngồi lại, bác T đoạn về nhà, em cũng theo về cho đỡ sợ, bỏ mặc cái kiệu chỏng lọng ngoài đình. Lấy điếu bát trong nhà, vợ bác T mang ra, đứng ngoài cửa nhìn vào, em tưởng đấy là cô Th nhưng có vẻ như không phải vì không có dáng vẻ điên hay có vấn đề. Theo bác T ra lại ngoài đình, bác T chỉ vào cái ao mới xây 2 năm trước bên cạnh cái ao con Dôn chết ngày trước mà nói: “ Khóm tre chặt đi rồi, còn chuyện thế nào, tí tao kể…” Hút hơi thuốc lào xong, nhâm nhi tách trà, bác T mới kể cho em biết rằng người con gái lúc nãy em gặp là cô H, không phải cô Th. Bác bắt đằu gợi lại câu chuyện bằng lời kể : “ Cái phòng hội nghị mày ngủ lại hôm qua là nhà lão C say hồi trước, mày có thấy lão ấy về không?” nói đoạn thấy em co người bác có vẻ thích thú lắm… Từ hôm lão C chết, ai cũng mừng thầm trong bụng, chả riêng gì bác T nhưng chả ai nói ra. Lão C từng là người đinh trưởng trong làng, lo lắng quán xuyến mọi việc từ ma chay thờ phụng tới hội làng, lễ đình. Công lớn, nhưng cậy thế mà lão tỏ vẻ khinh khi, bắt nạt mọi người. Lão chết, nhà của lão bỏ hoang, cơ qua cũng là do cái tích lão chết, nó vấn vương bao nhiêu là kinh sợ về chuyện cô L. Cô L sau đó bị tống giam vài tháng, nghe đâu đã chuyển qua Trâu Quỳ vì điên loạn rồi có người con bảo treo cổ tự tử rồi và cứ đêm gió về, là lại thấy bóng cô L đi lại trong sân nhà lão C, tóc xõa ngang vãi, mặc bộ quần áo mà dân làng chả ai quên được từ cái đêm hôm đấy, mở mờ ảo ảo. Có người đi làm phu đêm còn nghe thấy tiếng khóc rên ỉ ôi từ phía nhà lão C, và đôi khi cả tiếng hú rợn rợn trước khi lao vào cắn cổ lão C… Từ đấy, không còn con Dôn, cũng chả còn lão say, cái làng bỗng yên ắng lạ thường về đêm. Lại về phần Th, cô bị điên mười mấy năm trước, lúc đẻ thằng con thứ 2. Bác sĩ – bác T bảo là gọi cho oai chứ kì thực nó là lang băm – kêu là cô ấy bị động cơ địa, sinh đẻ khó nhọc đúng đợt ốm, lão cho thuốc vớ vẩn, bên ngoài bọc giấy bóng viết chữ lằng ngoằng nhưng bác T cũng gật gật tin thuốc linh. Đẻ xong thằng 2, cô bắt đầu có biểu hiện tâm thần, thoạt đầu chỉ như người tự kỉ, ngồi im ít nói nhưng vẫn minh mẫn, sau thì bệnh nặng trở nên điên dại, nói lảm nhảm, hay chạy lung tung phá phách. Đợt đó nhà bác T túng quá phải gửi 2 thằng lên ông bà nội nuôi ăn, còn mình ở nhà là chạy chữa cho cô Th mà vô phương triệt. Cô Th lúc chưa có con Dôn hay trèo tường buổi đêm hoặc mở cổng chạy đi ban đêm lúc bác T không để ý, có bữa chạy lên tận ngã tư sở hồi chưa xây cầu, rồi có lần còn trèo vào nhà hàng xóm làng bên tạo cho bác T biết bao nhiêu là cơ cực, mà lạ thay cũng chỉ ban đêm mới như vậy còn ban ngay cô chỉ ngồi trong bếp hoặc trên chõng, lảm nhảm, hoặc cười nói một mình. Hồi con Dôn về, cô không đi nữa, mà ngồi ở hiên lúc nhìn con Dôn, lúc nói lảm nhảm tựa hồ như nói chuyện với con chó bằng thứ tiếng quái quỉ gì đó. Bác T lúc mất con Dôn, bác sợ cô Th lại trở về như cũ nhưng kì lạ thay cô Th không trốn nhà đi, mà vẫn chỉ lủi thủi trong nhà. Hôm đó, như mọi hôm bác bảo thằng cả trông cô Th, còn bác lóc cóc đạp xe đi lấy rau. Đợt đó là cuối hè, đêm oi ả tầm 4 5 giờ sáng. Đạp về đến nhà, dựng xe ngoài cửa dỡ từng mớ rau còn dính bèo ra cái nong đã rách. Cất tiếng gọi thằng cả thì không thấy nó đâu, nghĩ bụng nó lại ngủ rồi, đi vào trong thì bất giác thấy thằng cả nằm ngoài hiên, bên phải đầu có vết máu chảy qua tai, tay cầm mảnh vải áo của cô Th. Bác T tá hỏa bế thằng cả vào nhà, đoạn lao lên lầu gọi thằng 2 dậy kêu đi tìm mẹ. 2 bố con bác vừa lao ra cửa thì bác T người như hóa đá, thằng 2 theo sau thì ngã ngửa người ra. Phía đối diện bên kia bờ ao là lũy tre nơi chôn con Dôn, thấp thoáng bóng cô Th đang đào bới như điên như dại. Chả quan tâm, nhanh như cắt, bác T chạy bổ tới túm vào vai cô Th. Rùng mình, bác thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác tay như nắm vào thứ gì mềm oặt, nhũn nhũn mủn ra như xác người chết. Cô Th như không có cảm giác, vẫn đào như điên dại, tay cào liên tục trên nền đất, bật cả móng, máu nhuộm đỏ cả bàn tay phải phải. Bình sinh bác T khỏe như vâm, vậy mà giờ lay mãi không bằng được người con gái điên tàn tạ, bất lực, bác T ra sức đạp mạnh vào lưng cô Th khiến cô Th ngã ra, con bác thì lùi lại dăm bước. Đứng tại đấy, đứa con bác T khóc từ bao giờ, trong cái tối ma quái đấy, bóng trăng nửa vời cũng đủ cho bác thấy, cô Th vừa ngã vật ra đất đang oằn mình đứng dậy như người không xương, bàn tay bê bết máu lên trên nền đất chống thẳng đứng, thân hình của người con gái bỗng như đống thịt ùn ùn trồi lên, lặng một lát rồi quay lại nhìn bác T. Bác T hoảng hồn, bác bảo lúc đấy mắt cô Th long lên sòng sọc, trắng ởn, dữ tợn, đoạn cô Th lao nhanh tới chô bác T, miệng gầm ghè cái thứ tiếng như khàn họng. Chả kịp làm gì, bác T giơ tay chắn mặt, nhưng không thấy gì, bỏ tay ra thì thấy cô Th đứng trước mặt nhìn bác, giờ bàn tay đầy máu chỉ thằng vào mặt bác và nói bằng cái thứ tiếng đanh, khô như cơm cháy, như từ cuống họng của kẻ như