Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phần 2 - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phần 2 (xem 2265)

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phần 2

ía Lộ Hà, Lộ Hà khẳng định đầu ý bảo cậu tiếp tục nghe xuống. Bối cảnh trong băng vẫn là bệnh viện Đồng Hoa, bởi vì mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người gọi y tá, dựa theo trình độ náo nhiệt này , thời gian ghi âm hẳn là ban ngày. “Hôm nay là ngày 24 tháng 8 năm 2001 ,” Nghiêm Ương thanh thanh cổ họng, giọng nói ngoài ý muốn có vẻ ổn trọng nghiêm túc “Lộ Hiểu Vân ở bệnh viện chuyển động hai tháng, chúng ta đợi hai tháng, theo lời anh ấy nói , rốt cuộc cũng thăm dò được quy luật lưu động của huyệt , đương nhiên tôi không biết cái gì lưu động cái gì quy luật , tóm lại anh ấy nói, hơi thở của nó rất gần ……” Hơi thở của nó ? Lộ Hà hơi nhíu mày, ý đồ muốn giải thích ý này. Tôn Chính lại cúi người, nghiêng lỗ tai để sát vào máy cassette . Tạp âm trong máy cassette rất lớn , thêm âm sắc của máy khá cũ , cậu không nghe được gì cả. Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương giống như đang chuẩn bị làm gì đó , chỉ chờ thời cơ — thăm dò hơi thở huyệt và “hơi thở của nó”, một thời cơ có thể đem chuyện này dẫn lên người Trần Chí Vấn và Lưu Tần. Tôn Chính càng kề sát . Bỗng nhiên thân thể cậu chấn động, nhìn về phía Lộ Hà:“Anh nghe!” Lộ Hà nhất thời thần kinh căng thẳng, vươn người lại máy cassette :“Cậu nghe được cái gì ?” Hắn không có lỗ tai linh mẫn như Tôn Chính , chỉ ở trong băng nghe được tiếng bước chân hỗn độn , tiếng đóng mở cửa , nhiều nhất là tiếng người nói chuyện với nhau . Không, không đúng…… Còn có tiếng con gái cười. Ánh mắt của hắn và Tôn Chính đồng thời chạm nhau . Tiếng cười mềm mỏng như cành liễu trong gió xuân , tiếng cười của cô gái rất phổ biến , nhưng hắn lại cảm thấy nó không được tự nhiên . Tiếng cười hình có có chút lớn , bên trong nhiều tạp âm như mà tiếng cười lại có thể rõ ràng như thế Tôn Chính đột nhiên ngẩng đầu lên. Ha ha a, ha ha a, ha ha a. Lộ Hà cũng bỗng nhiên dứng dậy , ánh mắt dời về phía bức tường kia . Tiếng cười không ở trong băng ! Ở bức tường đó! Ngay vị trí của bọn họ trong phòng xét nghiệm này! Cơ hồ là theo bản năng , Lộ Hà nắm tay Tôn Chính :“Chạy mau!!” Hắn vừa bước ra, đột nhiên thân mình chấn động , cánh tay đặt trên cửa sổ, sắc mặt liền thay đổi. Tôn Chính đồng thời cảm thấy tay hắn siết chặt lại . Ha ha a, ha ha a. Tiếng cười càng gần , cười đến thanh thúy sáng ngời, một cô gái rõ ràng từ bức tường kia xuất hiện , ánh mắt xoay chuyển dừng trên người bọn họ. Tôn Chính nhìn cái chân kia của Lộ Hà , lại đứng lên, cầm tay hắn chạy ra ngoài cửa Thứ trên đùi hắn đã muốn lan đến hết cả chân …… Không, có lẽ đã đến thắt lưng …… Bọn họ một tay cầm đèn pin, một tay tắt đi máy cassette đang mở , đi tới cửa : Đi nơi nào bây giờ ? Không biết là ảo giác hay bị tiếng cười sau lưng ảnh hưởng , bọn họ đối mặt với phòng xét nghiệm , cảm thấy bệnh viện Đồng Hoa tĩnh mịch này bỗng nhiên sống lại rất nhiều thứ , yêu ma quỷ quái đều từ trong tường đi ra . Sao lại như thế? Trong lòng hai người đồng thời toát ra câu nói của Nghiêm Ương : Hơi thở nó rất gần …… Nó là cái gì? Cùng huyệt có quan hệ gì chứ? Không có thời gian tự hỏi, Lộ Hà cầm tay Tôn Chính theo bản năng chạy lên lầu , hắn còn nhớ có một địa điểm an toàn cách đây không xa. Tôn Chính lại kéo hắn xuống phía dưới. Cậu có một nguyên nhân không nói được , trong đầu cậu hiện lên chính là phòng giãi phẫu kia …… “Xuống lầu một!” Tôn Chính kêu lên, đồng thời lấy ra bản đồ để lên người Lộ Hà. Lộ Hà cuống quít mở bản đồ ra, tầm mắt tìm kiếm ở lầu một, đi xuống, quẹo trái, qua phòng y tá … phòng quan sát? Không, không có thời gian hoài nghi , Lộ Hà kêu lên:“Đến phòng quan sát , qua phòng ý tá , bên cạnh phòng cấp cứu!” Hai người chạy nhanh qua những bậc thanh , máy cassette trên người bị ma sát làm cho phát ra tiếng cạch cạch. “Lộ Hà, bệnh viện, bệnh viện có điểm kỳ quái……” Tôn Chính vừa chạy vừa nói. “Bệnh viện, khi nào thì không kỳ quái , hô ” Lộ Hà thở phì phò đáp lại cậu“Chỉ cần cuối cùng còn một chút hy vọng …… Hô…… Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng!” Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng . Tôn Chính không biết vì sao bởi vì câu này mà mỉm cười, cậu thở phì phò chạy xuống lầu một, độ cong khóe miệng vẫn giữ, trong mắt cũng chỉ là một mảnh hắc ám. Tiếng cười của phòng xét nghiệm biến mất sau lưng bọn họ, không thể nào biết được tiếng cười kia đi về phía nào. Giống như là một khúc dạo đầu , biểu thị cho đoạn chính chuẩn bị bắt đầu . Lầu một, đến! Tâm của hai người lúc này mới thả lỏng một chút, chạy qua phòng y tá, Lộ Hà bỗng nhiên dừng lại. “Từ từ , để tôi tìm xem có đèn pin hay không !” Hắn nói xong, liền chui vào phòng y tá. Tôn Chính không khắc nào không nhìn chằm chằm vào từng hành động của Lộ Hà, hơi thở của bệnh viện này làm cho cậu không thở nổi. Nặng nề. Có một loại cảm xúc bi thương. Cậu vuốt cuốt ngực. Cái này nhất định không phải là dự cảm xấu, không phải. Bọn họ mới thấy được hy vọng, cậu ở đây chờ lâu lắm rồi. Lâu bao nhiêu? Được nửa ngày chưa ? Một người bình thường, có thể tồn tại trong huyệt bao lâu? Nghĩ đến một vấn đề như vậy, ánh mắt cậu nhìn Lộ Hà sáng lên . Có khả năng, có lẽ, cũng chỉ có một ngày, hai mươi bốn giờ. Lộ Hà cầm hai cái đèn pin mới đi ra, hướng bên cạnh nâng nâng cằm:“Mau chạy qua đó!” Hắn vừa nói xong câu đó, toàn bộ biểu tình đột nhiên đọng lại trong nháy mắt. Sau đó hắn lấy động tác cực chậm quay đầu lại nhìn phía sau, nơi đó là âm trầm và yên tĩnh có một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, dưới ánh sáng đèn pin mơ hồ , chiếu đến cuối hành lang . Tôn Chính chỉ nghe thấy Lộ Hà bất khả tư nghị kêu một tiếng:“Anh…… Anh hai?!” Cái gì?! Cậu hoài nghi mình đang nghe lầm . “Lộ Hà!” Cậu dùng lực kêu một tiếng. Lộ Hà ngẩn ra, giật mình một cái, vỗ đầu của mình. “Sao lại như vậy ?” Hắn đi về phía phòng quan sát,“Tôi…… Trong nháy mắt đã thấy thoáng qua anh hai tôi……” Tôn Chính nói không nên lời, cậu biết Lộ Hà hiểu được bên cạnh hắn lúc nãy chỉ có một mảnh tối đen. Cánh tay Lộ Hà đẩy cửa phòng quan sát còn run nhè nhẹ:“Thật giống như cảm giác lúc trước tôi thấy anh ấy…… Chỉ là có chút lạnh……” Tôn Chính cũng đi vào , xoay người nhanh đóng cửa lại , mở đèn pin mới ra, trong phòng lập tức sáng lên, Lộ Hà cũng nhờ ánh sáng này mà bình tĩnh được một chút. “Ngồi đi.” Hắn mở miệng nói. Hai người ai cũng không nói, tim còn phốc phốc nhảy lên . Tôn Chính lấy mấy thứ kia ra để lên bàn. “Có phải hay không……” Cậu hạ mắt nhìn bản đồ , ghi chép và máy casstte “Hơi thở của nó cũng cách chúng ta rất gần?” Lộ Hà chỉ nghe được tiếng tim mình đập thật nhanh , trong đầu toàn là cảnh trên hành lang vừa rồi. “Người bình thường có thể ở trong huyệt bao lâu ? Anh biết không, Lộ Hà?” Tôn Chính lại hỏi. Lộ Hà lắc lắc đầu:“Tôi không biết…… Cùng nó có liên quan……” “Nó?” Tôn Chính tựa hồ nhớ tới gì đó “Vậy nó mà ông của Lưu Quần Phương nhắc tới là một đúng không ? Nó ở trong huyệt là gì vậy ?” Lộ Hà đỡ bàn , xem như ngầm đồng ý:“Đại khái…… Tôi cũng không rõ cho lắm , ngay cả huyệt cũng vậy , huyệt là lưu động , giống như hô hấp có vào có ra, chúng ta phải gặp nó mới tìm được cách ra ngoài.” Hắn nói xong, cũng mở đèn pin trong tay mình ra, quan sát phòng quan sát này Phòng quan sát nằm gần cuối hành lang , lại bên cạnh phòng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Pé Bi… Anh đã về

Tá hỏa khi biết chồng lên giường với ‘osin’ đáng tuổi mẹ mình

Bị nhà chồng coi như osin vợ tức giận bỏ đi, chồng vẫn còn lên mặt dọa đuổi luôn nào ngờ bị vợ đáp trả tơi bời

Đọc Truyện Cô Ấy...Là Của Tôi Full

Đừng bỏ lỡ tình yêu