Chương 8: Mù Ánh sáng quá chói, Lạc Uyển nghiêng đầu sang một bên để tránh luồng ánh sáng kia. Đây là đâu, chẳng lẽ mình chết rồi sao? Lạc Uyển từ t ngồi dậy, chỉ thấy trước mặt xuất hiện khuôn mặt không muốn nhìn thấy kia, “2046” đang ngẩn ra nhìn cô, thấy cô tỉnh dậy, anh ta như nhếch khóe miệng lắp ba lắp bắp. Lạc Uyển lại như sắp ngất đi, chỉ thấy “2046” kia nói: “Này,tôi xấu đến thế sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều muốn ngất xỉu thế? Thật là làm tổn thương lòng tự trọng người ta quá đấy”. Mấy người mặc áo trắng vây lại, cẩn thận nhìn Lạc Uyển rồi nói: “Cô tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi thì tốt. Cô vì quá sợ hãi mà ngất đi, sự gan dạ của các cô gái đúng là nhỏ, dọa một tý đã ngất rồi”. Cô vô cùng cảnh giác hỏi “2046” kia: “Anh là ai?”. “Tôi là ai? Tôi thì lại muốn hỏi cô là ai? Saocô lại có tràng hạt này, hơn nữa nửa đêm cô ở trong nhà vệ sinh xé tranh sơn dầu làm gì?”. “Tràng hạt?”, Lạc Uyển há miệng to đến mức có thể nhét vừa một nắm đấm. “Trên tay tôi làm gì có tràng hạt?” Lạc Uyển chìa tay ra, chỉ thấy cổ tay rõ ràng đeovòng tràng hạt bằng gỗ đàn hương kia, trên tràng hạt to có khắc kinh văn đen chìm. “Cô còn muốn nói dối, người khác không biết nhưng tôi sao có thể không biết, cô đã ăn trộm được vòng tràng hạt này như thế nào? Thứ này là của bà tôi, bà chưa từng để ai ăn trộm được. Có phải cô đã giết hại bà?” “Bà Thượng Quan Thanh, chủ tịch của tập đoàn Hoành Nho kia là bà anh? Anh là…”, Lạc Uyển lại bị làm cho khiếp sợ một lần nữa, xem ra cái nàyphát bệnh đau tim không xa nữa rồi. “Tôi là cháu trai của bà ấy, Thượng Quan Lưu Vân.” Cuối cùng Lạc Uyển cũng tỉ mỉ quan sát anh ta, người này không phải “2046”, tuy trông rất giống, chỉ có điều khuôn mặt của người bảo vệ kia nhìn rất mơ hồ, giống như đồ giả dán trên mặt vậy, mà khí chất cũng không giống. Người này rõ ràng rất đẹp trai, rất cao quý, mà cũng rất có thần khí. Hừ, thần khí đui. Lạc Uyển khẽ nói: “Tôi nhìn thấy một người bảo vệ, rất giống anh”. Cô nói xong câu này lại rúc vào trong, nghĩ rằng Thượng Quan Lưu Vân sắp đánh mình, nhưng sau một hồi im lặng, chỉ nghe thấy: “Kể ra cũng lạ, trước đây ở tầng mười ba đúng là có một người bảo vệ rất giống tôi, bà tôinói với tôi thế, tôi còn không tin nên đã cố tình đi xem, mã nhân viên cũng rất có ý nghĩa, làsố 2046. Có điều lúc tầng mười ba xảy ra hỏa hoạn đã bị chết cháy rồi, sao cô có thể gặp anh ta, cô gặp ma à?”. Lạc Uyển đã hoàn toàn hiểu ra, người trước mặt này không phải “2046”, mà là đứa cháu quý báu mà bà Thượng Quan Thanh muốn mình lấy. Cảm giác sợ hãi của Lạc Uyển hoàn toàn biến mất, liền vô duyên vô cớ nổi nóng. “Anh có phải rất vô công rồi nghề không? Không có việc gì sao nửa đêm nửa hôm đi qua đi lại rồi chui vào nhà vệ sinh nữ, anh thật là lưu manh!”. “Nha đầu đáng chết, có phải cô không muốn sống nữa không, là cô đã ăn trộm đồ! Tôi định ra về, lại nhìn thấy trên máy quay có người mang tràng hạt của bà tôi chui ra chui vào. Đương nhiên tôi phải đi xem thế nào, ai biết được lại nhìn thấy cô đang xé tranh như bị điên, cho nên mới đến xem xem rốt cuộc cô đang làm gì, ai ngờ cô lại nhát gan như vậy!” Lạc Uyển thấy anh ta làm cho mình sợ ra như thế nhưng một chút hối lỗi cũng không có, tức đến mức lấy gối ném vào anh ta. Đúng lúc này thì điện thoại của anh ta đổ chuông. “Bà ạ!… Bà có khỏe không? Cái gì… bà tạo cháu một cơ hội làm quen…” Khá lâu, chỉ thấy Thượng Quan Lưu Vân mặt lạnh như tiền quay lại, rồi nói: “Bà bảo tôi cô gái kiagiống như viên ngọc sáng mà còn đặc biệt xinh đẹp, tôi thấy không phải là nói cô rồi!”. Lạc Uyển tức điên lên, tháo tràng hạt ra, ném vào người anh ta: “Ai thèm lấy anh cơ chứ? Anh như thế thì ai thèm tình nguyện lấy chứ! Xì, tôi phải về nhà”. Lạc Uyển chân trần chạy bình bịch xuống lầu. Cô phải đi tìm vị Lý đại tiên đã lừa lấy tiền của cô kia. Lạc Uyển đã bị vận mệnh tàn khốc thiêu cháy ý chí chiến đầu đang hừng hực. Lúc nhìn thấy Lý đại tiên đang đứng dựa lưng vào tường mà không hề biết cái chết của mình sắp đến. Dù đã nửa đêm nhưng rõ ràng Lạc Uyển không về nhà mà chạy thẳng đến nhà Lý đại tiên ở đầu Nhai Đông kia. Lạc Uyển chợt cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ chân, mùa hè sao có thể lạnh như thế? Cô nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòngthoáng sợ, nhưng sự phẫn nộ đã vượt qua sự sợ hãi, cô nhất định phải tìm kẻ lừa bịp kia để nói lý. Chạy thẳng một mạch đến tòa nhà nguy hiểm kia, không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng bất chợt cảm thấy phía dưới có vật gì đó rất quen. Cô bước đi được mấy bước mới có phản ứng, chính là đôi giày hoa thêu màu đỏ đó, cũng vẫn là cách để mũi chân hướng ra ngoài như thế kia. Lạc Uyển không quay đầu, cũng không dừng bước, gặp phải chuyện như thế này, phản ứng của cô là cố hết sức chạy đến chỗ Lý đại tiên. Sau khi nhìn thấy cái cửa kia, mọi nỗi sợ hãi của cô mới biến thành sự căm hận, liền lấy hết sức đá vào cánh cửa phòng cạnh bể nước. Khá lâu saubên trong mới có người bật đèn, sau đó một giọng nói khàn khàn vọng ra. Cửa mở rầm một cái, ánh đènchói mắt rọi ra, một người đàn ông khỏe mạnh gần như trần truồng đứng đó, ánh mắt vô cùng dâm dục ngẩn ra nhìn cô. “Anh là một tên ma to đầu, trả tôi một trăm đồng. Đã lừa của tôi một trăm đồng, còn hại tôi suýt nữa thì bị ma giết chết, anh có biết không?”, Lạc Uyển gào lên. “Ma, trên thế gian này ở đâu có ma à? Cô có phải bị điên rồi không?” “Tên lừa đảo.” Lạc Uyển chưa bao giờ bị ai làm cho tức giận như vậy. “Đại tiểu thư à, cô thực sự muốn một trăm đồng này, cũng không cần dẫn theo nhiều người đến như thế đâu!”. Cánh tay Lý đại tiên chỉ về lối đi không một bóng người phía sau. Lạc Uyển vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên đôi giày hoa thêu màu đỏ kia vẫn bám sát sau lưng. Cô hốt hoảng, nhảy chồm lên người Lý đại tiên. Lý đại tiên nhìn cô một cách kỳ lạ, lúc chuẩn bị đi vào, vẻ mặt dửng dưng trên khuôn mặt kia đột nhiên trở nên kinh hoàng, anh ta không cố ý ôm Lạc Uyển, ngón tay chỉ phía trước: “Cô… cô là người gì?”. Lúc này thứ Lý Đại Lộ nhìn