Bố Tiểu Cổ vừa trông thấy Úy Bân đã vung tay tát thẳng một cái. Úy Bân không đỡ lại, thậm chí còn tiến đến gần ông ấy, vừa khóc vừa gào lên:
“Bác đánh đi, đánh chết cháu thì càng tốt! Như vậy thì cháu và Nhân Nhân có thể ở cạnh nhau”.
Mẹ Tiểu Cổ và tôi cũng vừa khóc vừa tách hai người bọn họ ra. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa em mình thành thực, đau buồn và suy sụp đến vậy. Bố Tiểu Cổ bị mẹ con bé kéo ra đằng sau liền ngồi thụp xuống đất vừa khóc vừa nói:
“Nó vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này kia chứ? Nó còn chưa lấy chồng…”.
Không ai trả lời ông ấy, bởi tất cả mọi người đều không biết phải trả lời thế nào. Việc duy nhất mà bốn người chúng tôi có thể làm chỉ là khóc, thỏa sức gào khóc.
Ở trụ sở của cơ quan cảnh sát giao thông, chúng tôi gặp người lái xe gây ra sự cố. Vì kết quả kiểm tra nồng độ cồn và an toàn động cơ cho thấy tất cả đều bình thường, nên người ta kiểm tra sức khỏe của ông ấy, song cũng không có vấn đề gì. Duy chỉ có tại hiện trường không phát hiện bất cứ dấu vết nào cho thấy ông ta đã hành động nhằm ngăn tai nạn xảy ra. Người lái xe chừng bốn mươi tuổi đó mặt mày xám ngoét, lặp đi lặp lại một câu với vẻ hoang mang:
“Tôi quả thực không nhìn thấy cô ấy đứng bên lề đường. Quả thực không trông thấy!”.
Cuối cùng khi cảnh sát yêu cầu thuật lại hoàn cảnh lúc bấy giờ, ông ta kể:
“Lúc đó gần mười hai giờ, trên đường rất vắng người qua lại nên tốc độ xe của tôi cũng nhanh hơn bình thường một chút, tuy nhiên không hề vượt quá giới hạn cho phép. Đang lái rất êm, tôi đột nhiên phát hiện có một cô gái đứng ngay giữa đường trước mũi xe chừng hai mươi mét. Tôi bèn đạp phanh, nhưng khi đó phanh không chỉ không ăn mà tốc độ lại càng nhanh hơn. Chiếc xe cách cô gái đó mỗi lúc một gần, tôi không có cách nào khác nên đã đánh lái sang bên trái. Cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chiếc xe đâm vào gốc cây rồi dừng lại. Tôi bị choáng mất một lúc, chắc khoảng chừng một phút, đến khi ngẩng đầu lên nhìn đường, hai bên đều không thấy một bóng người. Liền ngay sau đó có tiếng kêu nói tôi đã đâm chết người, tôi mới nhận ra có một người bị kẹp giữa chiếc xe và cái cây, đầu cô ấy đang mắc trên nắp ca pô. Chuyện là như vậy, còn việc đâm vào cô ấy như thế nào tôi quả thực không biết, tôi không quen cô ấy, tôi còn có mẹ già con thơ phải nuôi dưỡng, dù có thuê tôi cả đống tiền tôi cũng chẳng dám cố ý giết người đâu”. Người lái xe càng nói càng kích động.
“Nhưng có nhân chứng nói khi ấy anh đột nhiên đánh quặt tay lái, họ cũng không nhìn thấy người phụ nữ đứng giữa đường mà anh nói tới”. Đội trưởng đội cảnh sát giao thông lật hồ sơ vụ án ra, nói.
“Thật mà, thật sự là có một người phụ nữ. Cô ta mặc chiếc áo dài xường xám màu trắng bạc, tóc được quấn lên cao. Bởi vì những người mặc xường xám cũng không hay gặp lắm, nên tôi nhớ rất rõ”. Người lái xe vỗ xuống mặt bàn rồi kêu lên: “Đó là sự thực!”.
“Người phụ nữ ấy trông hơi đẫy đà, tuy nhiên rất đẹp, da rất trắng, áng chừng thấp hơn tôi khoảng năm phân có đúng không?”.
Tôi hỏi người lái xe, trong đầu lóe lên hình ảnh cô ta, thầm nghĩ, nhất định là cô ta.
“Sao cô lại biết? Đúng rồi, chính là người mà cô nói đó, khi tôi chuẩn bị đánh lái cô ta còn cười với tôi, trông bộ dạng rất lẳng lơ”. Người lái xe gãi đầu rồi nói tiếp:
“Tôi cũng không biết tại sao ở khoảng cách xa như vậy nhưng khi ấy tôi lại có thể nhìn thấy cô ta rất rõ. Khuôn mặt của cô ta giống như được đặt ngay trước mắt tôi vậy. Giống như… gặp phải ma vậy.”
Nói xong câu đó, trong phút chốc sắc mặt người lái xe trở nên trắng nhợt, đôi môi không ngừng lập bập, giọng nói run rẩy: “Tôi nhớ ra rồi, tôi không nhìn thấy chân cô ta! Tôi không nhìn thấy chân cô ta! Cô ta, cô ta, cô ta không phải là người, cô ta bay đến đó!”. Bóng tối đã khiến cho những vệt máu bắn tứ tung cũng trở thành màu đen. Chỉ mấy phút trước cô ấy vẫn còn đang hoạt bát vui vẻ, một Nhân Nhân nhõng nhẽo nũng nịu, Nhân Nhân ngang ngược bướng bỉnh, giờ đây bị kẹp giữa chiếc xe như vậy, mái tóc dài mượt mà xõa trên nắp ca pô không còn chút sức sống nào.
Khi người lái xe nói hết, tất cả mọi người đều choáng váng, tâm tư dường như cũng chìm trong một nỗi sợ hãi giống hệt ông ta. Bản thân ông ta cũng đờ đẫn, song đội trưởng cảnh sát giao thông đột nhiên đập mạnh xuống bàn, nói lớn giọng: “Anh đừng có nghĩ đến chuyện trốn tránh trách nhiệm của mình!”.
“Đâu có, tôi quả thực không có! Đúng là tôi đã nhìn thấy cô ta. Cô ta không có chân, thực sự không có chân!”.
Người tài xế lại trở nên kích động, đi đến trước mặt Úy Bân, bám lấy nó để hỏi: “Cậu không tin tôi à? Có tin không?”. Úy Bân không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Ông ta lại buông Úy Bân ra rồi chạy đến trước mặt bố mẹ Tiểu Cổ định hỏi tiếp, song bị bố của Tiểu Cổ gạt ra. Cuối cùng ông ta đi đến trước mặt tôi, hai tay bám lấy tôi tựa gọng kìm, khiến tôi thấy đau như bị gãy. Thấy tôi chau mày, ông ta nói:
“Cô cũng không tin hay sao? Cô cũng không tin hay sao?”.
Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cố nén đau nói: “Tôi tin ông. Thật đấy!”.
Nghe thấy vậy, ông ta buông tay tôi ra, ngồi phịch xuống sàn khóc tướng lên, vừa khóc vừa nói: “Tôi cũng muốn tin rằng chỉ là do mất lái nên đâm vào cô ấy. Tôi chấp nhận bồi thường, nhưng vì sao lại khiến cho tôi nhớ ra việc người phụ nữ kia không có chân. Khiến cho tôi nhớ ra, nhưng lại không ai chịu tin tôi. Hu hu… Cô ta thực sự không phải là người. Thật mà, tôi không hề nói dối…”.
“Điên rồi, điên mất rồi. Tiểu Vương, Tiểu Vương, viết một bản báo cáo đi, đề nghị cho anh ta giám định tâm thần”. Nghe tiếng chỉ huy, một thanh niên bước vào gật đầu, sau đó đưa người lái xe đi ra.
Ngườilái xe đẩy tay Tiểu Vương, đôi mắt đỏ ngầu lên hét lớn: “Cút mẹ mày đi cho tao, tao không điên!”.
“Gọi thêm người đi!”, đội trưởng giao thông nói khẽ ra hiệu cho Tiểu Vương.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của người lái xe, biết là ông ta bị oan, những điều ông ta nói đều là thật, nhưng đứng trên góc độ khoa học, thì cơ bản không thể nào giải thích cho rõ được, liền nói:
“Những điều ông ấy nói đề là thật, người phụ nữ đó cơ bản không phải là người”.
“Chị, chị điên rồi à?”, Úy Bân túm lấy tay tôi, hai mắt nhìn xoáy vào tôi, muốn tìm được một chút manh mối từ trong đó.
“Úy Bân, chị không điên, chính là tấm kỳ bào đó, tấm kỳ bào mà em đã lấy nhầm!”. Tôi gạt tay nó ra định nói tiếp: “Đó là một tấm áo không lành…”.
“Bốp!”. Mặt tôi nóng ran, ngước mắt lên đã nhìn thấy mẹ Tiểu Cổ đứng trước mặt mình, ngón tay trỏ của bà chỉ thẳng vào mặt tôi, nói trong giận dữ:[/p