rắn bỏ đi còn bà đứng lên nhưng hai chân vãn run không đứng vững được.ở quê người ta gặp rắn là chuyện bình thường vì cây cối nó nhiều bà em không ít lần lấy đòn gánh đánh chết mang về ngâm rượu nhưng con rắn kiểu này bà chẳng nhìn thấy bao giờ mình con rắn nó loang lổ chỗ đen chỗ trắng hai con mắt đỏ lên ném về phía bà những cái nhìn hằn học . (ngày xưa làm gì có tường xây ngăn cách nhau như bây giờ đâu ạ.toàn là cách nhau bằng cái bờ rào thôi nhà nọ chui qua nhà kia có khi chẳng cần phải đi qua ngõ ). Bà trở vào nhà nằm nhưng không chợp mắt được nữa không phải con rắn làm cho bà sợ mà bà băn khoăn sao có con rắn hình thù quái dị thế nhìn nó mà mình phát khiếp…nằm được một lúc bà trở dậy đi quạt lò để tráng bánh.ra góc sân lấy củi để vào nhóm lò thì nghe trong bếp có tiếng loảng xoảng xoong chạu va vào nhau.bà sợ chó mèo hàng xóm nó vào nhảy lên chậu bột thì hỏng hết cả vội vàng vất mấy que củi ở đó chạy vào bếp xem thế nào.bà thấy có bóng người đang cúi xuống chậu bột của bà làm cái gì đó.quà quát lên ai…ai…con nhà đứa nào đấy.nó ngửng mặt lên nhìn bà rồi nhe răng ra cười lao qua cánh cửa, chạy qua mặt bà ra phía cái ao trước nhà bà lao theo quyết không để thằng trộm thoát.nó với bà cách nhau không đến 10 bước chân nhưng ra đến cái ao thì không thấy nó nữa..nó biến mất như chưa hề vào nhà bà.hôm đó chậu bột khi tráng bánh phơi đều bị chua bà phải đổ cho lợn nhà hàng xóm.bà vừa đi vừa thở dài nếu đổ them lần nữa thì bà mất vốn…. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường bà cũng không nói với ai thứ mà bà nhìn thấy.tối đến ăn cơm xong ngồi 1 lúc bà chuẩn bị đi nằm.còn bố em với bác N thì đi chơi.ở quê em dân đa số họ ngủ rất muộn vì ban ngày còn đi buôn bán , đồng áng có tối thì mới tập trung nhau lại tán tỉnh và buôn chuyện trẻ con cũng vì thế mà ngủ rất muộn.bố em và bác N cũng không ngoại lệ. Hôm đó bố em cùng bác N với lũ trẻ con hàng xóm chơi trốn tìm đứa nào cũng muốn trốn cho kỹ để thằng khác không phát hiện ra mình.bố và bác N trốn đằng sau cái bụi tre mà ở đó người ta thường làm cọc buộc trâu mỗi khi đi làm về.nên cứt trâu nhiều bọn nó ngại tìm,kiểu gì cũng không bị bắt.bọn kia tìm mãi không thấy bố với bác N thì đâm chán không muốn tìm nữa.rủ nhau đi chơi chỗ khác.hai anh em đợi lâu quá liền lò cò đi ra.bác N đi trước bố em đi sau.thì đột nhiên bố em nói thầm với bác N Ê..anh có thấy ai ở ngoài ao kia không sao cứ đứng nhìn anh em mình thế..mồm nói tay chỉ ra phía giữa ao. N : ai là ai tao có thấy ai đâu mắt mày lác ah vừa nói bác N vừa đưa tay đánh vào đầu bố em sau đó định quay người lại đi về thì ngọn tre tự nhiên nằm rạp xuống. Bố : sao ngọn tre nó nằm rạp xuống đây.lúc trước có thấy đâu. N: thằng này ngu thế bây giờ nó gẫy chứ sao. Bố : sao chú kia cứ đứng nhìn mình vậy thôi đi về thôi. Bác N anh hùng đạp ngọn tre đi qua để về thì tự nhiên ngọn tre vút thẳng lên bác N mất thăng bằng ngã mặt vục vào bãi cứt trâu gần đó đau quá mà bất tỉnh.bố em thấy thế hoảng hồn thì khóc ầm lên kêu làng kêu nước những nhà gần đó nghe thấy tiếng kêu thì vội chạy ra đỡ bác N dậy đưa vào trong nhà.lau mặt cho bác nhưng bác cứ ngơ ngơ người này nói người kia thằng này ngã sợ quá mất vía rôi.lúc đó bà em đi khắp làng tay vãi muối gạo miệng kêu ba …hồn… bảy …vía …thằng …N …ở …đâu thì về….một lúc sau thì bác tỉnh nhưng bác chẳng nhớ gì.cũng từ đó bác N có biệt danh là N (trâu). Nói về hai bố con ông ăn mày thì.sáng đi xin ăn xung quanh làng còn tối về gốc đa ngủ giữa hai bố con và dân làng họ đều có khoảng cách đặc biệt ánh mắt của người bố ai nhìn vào cũng phải lãng tránh đôi mắt sắc và lạnh. Người trong làng thấy thế cũng không ai lân la hỏi chuyện làm gì.thời gian cứ thế trôi đi cho đến trăng tròn.trăng tháng tám thì sáng lắm trẻ con ở làng chơi với nhau đủ các trò, đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, rồng rắn lên mây nhưng không đứa nào dám đến gốc đa chơi như mọi lần vì sợ bắt gặp ánh mắt lạnh người của ông bố thằng ăn mày. Bọn trẻ con chơi cho đến khi thấy trăng đứng trên đỉnh đầu thì đứa nào về nhà đứa đấy ngủ mai đứa thì đi học đứa thì theo mẹ đi chợ lên đồng bắt đầu ngày mới. Đêm hôm đó ông nội em kết thúc 1 tháng lên miền ngược lấy nứa mang về cho hợp tác xã.ông lầm lũi từ bờ sông đi lên lần này ông đi qua gốc đa vì đi như thế về nhà nhanh hơn ông muốn gặp vợ con và nằm nghỉ vì kéo nứa từ sáng đêm gặp con nước ngược ông cảm thấy mệt mỏi lắm. Lê những bước chân mệt nhọc về phía cổng làng xa xa…tiếng chó cắn ma ở đâu thỉnh thoảng lùa về..trăng thanh gió mát ông thấy thoải mái hít căng không khí buổi đêm muộn ông dảo bước về nhà nhanh hơn.bước chân đưa ông đến gốc đa thì đột nhiên dừng lại.trước mặt ông là ông ăn mày hôm nay ăn mày và thằng con đang ngồi kính cẩn trước phiến đá mà hàng đêm họ vẫn làm giường để ngủ.trên bàn có đặt một số thứ mà ông không nhìn rõ được là thứ gì…trong đầu ông bắt đàu đặt ra những câu hỏi mà không lời giải đáp. Hai bố con lão ăn mày làm gì giờ này.sao họ quỳ trước phiến đá vẻ kính cẩn thê.những câu hỏi gợi trí tò mò của ông khiến ông dừng lại nép mính vào cái tường phía bên ngoài cổng làng ghe ngóng….. Trước mắt ông không phải là người ăn mày bị câm bẩn thỉu hàng ngày vẫn vào trong làng ăn xin mà là 1 người hoàn toàn khác.ông ăn mày đó quỳ gối lầm dầm khấn rồi đứng thắng nhìn về hướng đông đầu ngửng lên nhìn mặt trăng đọc lầm rầm cái gì đó rồi sau đó quay lại thì thầm với người con trai cả hai đứng đó im lặng chờ đợi…không thấy có gì xảy ra cứ lần đầu như thế rồi lại lần 2 ông bố lại cúi xuống đọc ,tay chỉ vào những hiện vật để trên phiến đá sau đó tạ ơn….. Ông ngồi đó nhìn chỉ thấy được hành động và tiếng lầm rầm khấn của ông bố thằng ăn mày dù cố lắm nhưng ông không hiểu được đó là nói về cái gì. Ông nghĩ liệu cái này có liên quan đến những gì ông M nói khi ông qua chơi và kho báu ở dưới ngốc đa là có thật.. Những câu hỏi ngổn ngang trong đầu ông.nếu giờ chạy sang nhà ông M thì khog kịp nữa đêm hôm mà phiền người ta thì cũng kỳ thôi kệ cứ ngồi ở đây nhìn xem thế nào thì ngày mai tính tiếp… Ông ngồi xuống nhìn xem hai bố con lão ăn mày còn giở trò gì nữa.lão ăn mày lầm dầm nói gì đó đến lần thứ 3 thì thằng con trai cầm những thứ trên phiến đá lên cẩn thận bỏ lên trê n gốc đa sau đó cầm cái đòn tre đực đẩy phiến đá dời khỏi mặt đất hai bố con lão lấy hết sức vần cái hòn đá sang một bên sau đó lật ngửa hòn đá ra không biết hòn đá đó nằm ở đo bao lâu mà phía dưới phiến đá bị lõm vào 1 chỗ sâu lắm.dưới ánh trăng ông thấy hai bố con lão ăn mày cầm 1 thanh đóm châm lửa soi vào trong đó.sau đó thằng con trai đặt bàn tay trái của mình vào cái lỗ đó nó lấy ra được 1 cái gói gì đấy được gói kỹ bằng nhiều lớp..hai bố con hì hục bóc nhứng lớp gói đấy ra một lúc thì lộ ca được cục gì hình tròn lão ăn mày đưa lên nhìn qua ánh trăng xoay xoay một lúc thì ném xuống chiếc lỗ mà khi nãy được phiến đá che lấp.. Sau khi ném cái cục đó xuống thì thằng con vội vàng lao tới nhưng lão ăn mày ngăn lại lắc đầu hai bố con lão đứng khá xa miệng lỗ và nhìn cứ đứng đó khoảng hơn nữa canh giờ thì lão ăn mày dần dần tiến lại và ngó xuống dưới sau đó gật đầu ra hiệu cho thằng con trai ra đi