o uống 1 thứ nước hòa cùng bùa tùy vào từng người muốn yểm kho báu đó bao lâu sau đó làm bùa bằng thời gian đó rồi cho cô gái uống.sau cùng cho ăn 1 loại thức ăn duy nhất. Cho ăn trong vòng 3 tháng 10 ngày để cho bùa ngấm vào người sau đó cho cô gái ăn 1 thứ thức ăn thôi.dần thì không cho ăn nữa cho đến khi nào cô đấy chết.khi cô ấy chết thì làm cái bùa dán vào lưng cô ấy.cái bùa này là che mắt cô gái không cho cô ấy nhìn thấy xung quanh mà chỉ nhìn thấy nơi mình ở thôi.ai xâm phạm hay đụng vào nơi nó ở bị vật chết tươi ngay…nó chết trong lòng căm hận không thốt được với ai lên nó rất mạnh. Khi lá bùa cô gái uống vào gần đến ngày hết tác dung.lá bùa dính trên lưng cô gái cũng theo đó mà không che được mắt cô nữa.lúc này cô đã quan sát được mọi thứ xung quanh như linh hồn bình thường họ vẫn nhìn thấy được mặc dù nó còn mờ mờ.nhưng đến khi nhìn rõ thì cô sẽ thoát khỏi được thế trấn yểm cái này nguy hiểm cho người yểm.lúc đó linh hồn cô không còn phải nghe theo lẹnh ai nữa.cho nên cách tốt nhất là lấy cái kho vàng đó trước khi cô nhận thức được thé giới xung quanh một cách rõ ràng. Ông nội : sao mà lấy được nhỉ. M : sao mà lấy được ông ,cái này phải người yểm hoặc thầy cao tay làm bùa trấn mới được chứ.tôi sao làm được.giờ tôi nói ông này.về nói vợ ông nếu đêm nay nó còn nhờ thì mua thử quả bưởi về lột cái vỏ ra sau đó gói vào lá chuối để đo xem thế nào. Ông nội em nghe xong thì chào ông M về.ông về nhà thì nói y như ông M dặn bà cũng uh hãy nó nhờ thì tôi làm thử. Sáng đêm hôm sau bà cũng đi chợ như mọi hôm đi qua cây đa thì nghe tiếng cô gái vọng lại. Bà ơi mua cho cháu mớ tép. Bà e : uh Hôm đó lên đến chợ bà mua quả bưởi ngồi lột sạch gói vào lúc chuối lúc về bà để trên gốc đa.rồi đứng xa một đoạn canh sợ ai đi qua lấy mất.đứng nhìn một lúc không thấy ai đi qua.bà liền đi tới chỗ đặt gói bưởi thì không thấy đâu nữa.bà quay về nhà gặp ông bà nói đúng đấy ông ạ nó nhờ tôi mua tép bưởi. Hai hôm sau đó bà đi chợ vẫn giọng cô gái nhờ bà mua.đến hôm thứ 3 bà đi qua gốc đa thì giọng cô gái nói. Bà ơi cháu trả công bà mua tép.trươc mặt bà em là cái vòng ngọc màu xanh.bà không nói gì cầm lấy mang về cho ông nội xem.lúc này thì ông nội em run thật vì nếu để lộ ra cho chính quyền biết thì bị ghép vào tội tuyên truyển me tín dị đoan,hỏi cái vòng ngọc ở đâu không nói được thì bị vu cho là ăn cắp.ông liền dặn bà là không được nói với ai.cứ đi chợ bình thường nó có nhờ thì mua không thì thôi.( cũng vì nhận cái vòng của nó sau này bà em phải đi tìm người thân cho nó ) Trong lúc đấy làng đột nhiên xuất hiện 2 bố con người ăn xin nhưng hai bố con ông này bị câm.sáng họ ăn xin khắp làng nhưng đêm về họ ngủ dưới gốc đa.dân làng thấy hai bố con bị câm lại hiền lành nên không ai lỡ đuổi.ông em thấy thế thì lấy làm nghi ngờ liền sag nhà ông M một chuyến.. Khi sang nhà ông M ông em nói chuyện về người ăn mày thì ông M không nói gì lặng lẽ ngồi suy nghĩ.lúc sau thì quay sang ông em nói. Muốn chắc thì ông phải theo dỗi xem hai bố con ông ấy sinh hoạt thế nào sau đó mình tính tiếp.nhưng tôi thấy làng mình sắp có cái họa rồi ông ạ. Ông em không nói gì đi về lòng ngẫm nghĩ cả đời chả con ma nào dọa được mình không biết duyên cớ gì mà tự nhiên dính vào chuyện này.bỏ thì thương mà vương vào thì lỡ có chuyện gì thì đúng là cả họ khổ lây.. Cái nhà ông nội thì gọi là mặt tiền thì cũng không đúng. Ngõ cũng không.nói cho các thím dễ hình dung là trước nhà ông là một dặng dừa sau đó đến 1 cái ao to rồi đến cái đường cái đứng ở dặng dừa thì nhìn thẳng ra đường cái, cổng làng và cây đa luôn. Ban ngày ông phải đi làm cũng không có thời gian để ý đến bố con nhà ông ăn xin nhưng cứ đêm nào ông cũng đi qua cái cây đa ấy hồi ấy ông đi bè lứa cho hợp tác xã tùy vào con nước thế nên ông toàn về đêm. đêm nào ông cũng đi qua cây đa ấy.ông đã di qua cây đa đó hơn nữa đời người rồi nhưng chưa lần nào ông có cảm giác sợ hãi như lần đó hết. Hôm đó con nước lớn 3h sáng mới lên ông ăn cơm rồi đi ngủ sớm để chút nữa dậy còn đi cho kịp con nước.gà gáy canh 3 ông lục đục dậy cầm điếu ra sân làm điếu thuốc lào cho nó tỉnh ngủ.theo quán tính ông nhìn ra đường đưa mắt nhìn một loạt thì giật mình đôi mắt của ông dừng lại nơi gốc đa có 2 bố con ông ăn mày ở.sao ở đó lại thấy cái 2 cái bóng người cứ múa may nhấp nhô trên 1 đống lửa.mà tại sao đống lửa lúc đó như lửa ma trơi phụt sáng rồi phụt tắt.trí tò mò của ông nổi lên ông liền chạy ra chỗ dặng dừa trước nhà nhìn cho rõ vẫn thấy đám lửa đấy bập bùng..đứng nhìn 1 lúc ông quyết định kiểu gì cũng đi làm thì đi ra đó luôn xem cho nhanh.trời đêm về khuya tối mịt trên trời điểm 1 vài ông sao cho có lệ.ông lặng lẽ đi theo đốm lửa tới gốc gần gốc đa thì đột nhiên đống lửa nó tắt ngóm không thấy đâu cả.ông chạy tới sát gốc đa để nhìn cho rõ thì chỉ nghe tiếng gáy đều đều của hai bố con người câm nằm trên phiến đá trơn dưới gốc cây.(cũng chẳng ai biết phiến đá đó có mặt từ bao giờ tại sao nó ở đó.cái phiến đá đó một người lớn có thể nằm thoải mái. ) ông nhìn xung quanh không thấy tàn lửa cũng chẳng thấy cũi đuốc gì vậy thì lửa ông nhìn thấy nãy đến giờ ở đâu ra ông đứng đần người ra để nghĩ nhưng cũng không lý giải được. Không thể hiểu nổi ánh lửa đâu mà có.ông thở dài bước đi trong đầu còn cứ băn khoăn ông bước đi một đoạn thì tự nhiên có cục đá ném thẳng vào người cái bộp…rồi.. lại ..bộp..ông liền quay lại xem thằng nào ném mình thì chửi cho một trận con nhà ai đêm hôm rồi mà còn trêu chọc người khác.ngoảnh đi ngoảnh lại thì không thấy ai hết.ông định quay mặt bước đi thì ông nhìn thấy ngay chỗ gốc đa đó thấy hai con mắt đỏ lừ như hai viên than đang nhìn ông chằm chằm.ông lúc đó một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng da gà da cóc nổi hết cả lên tóc tai dựng đứng.đời ông gặp biết bao nhiêu là chuyện nhưng không có lần nào ông sợ như lần này.nhưng ông không bỏ chạy mà lao đến tay cầm cục đá định táng cho đôi mắt kia mấy cái cho đã giận thì không thấy đâu nữa.trước mắt ông chỉ nhìn thấy hai bố con ông ăn mày ngủ hơi thở vẫn gáy đều đều như không biết xung quanh đang có chuyện gì xảy ra. Ông thấy thế thì thở dài ném hòn đá ra xa rồi bỏ đi bụng thì nghĩ đã bao lần đi qua cây đa này rồi nhưng có lần nào mình cảm thấy hoang mang và sợ như lần này đâu chứ.định gọi bố con ông ăn mày dậy nói chuyện nhưng người câm thì làm sao mà nói được thế nên thôi đi làm vậy. Cũng từ đó khi đi qua cây đa ông có cảm giác cặp mắt đó đang theo dõi mình ông cũng không muốn đi qua nó nữa.mà đi vòng sang đường khác nó xa hơn nhưng làm ông yên tâm hơn. Lần đó hợp tác xã hết lứa ông em phải đi lên miền ngược để lấy về ở nhà có bà với bác N, bố em và hai thằng em là chú Q, và chú Q+, Tối hôm đó bà em ra ngoài vườn đi tè thì nghe tiếng thở phì phì ở bờ rào cách chỗ bà ngồi tầm nửa mét theo phản xạ bà ngoái cổ lại nhìn dưới ánh trăng mờ mờ là con rắn hổ mang to bằng cổ tay người lớn đang nhìn bà các đầu thì ngóc lên lưỡi thè ra liên tục. bà em ngồi đó chết trân bây giờ đứng lên thì không được.ngồi đây thì không xong làm sao để con rắn đó nó bỏ đi bây giờ bà cứ ngồi đó miệng làm bầm khấn ông bà ông vải một lúc sao con