ủa trận đấu này cũng là một món lời béo bở. Người sống sót cuối cùng mới là người thắng, đạo lý này từ nhỏ tôi đã thuộc nằm lòng. Dù giết chết kẻ địch hay là đồng bọn, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy ân hận hay áy náy gì. Khi lưỡi đao đâm vào, mắt cô ta mở rất lớn, biểu tình không thể tin nổi. Ngạc nhiên lắm sao? Mày quả nhiên là con nhóc sống trong an nhàn sung sướng, không hiểu sự tàn khốc của thế giới này. Cho nên mau mau đi chết đi. Cánh tay giơ lên đau nhói! Nhưng lại không hạ xuống được…… Tôi kinh ngạc ngơ ngác quay đầu, khi mắt vừa liếc thấy cánh tay bị chặt đứt, cả người liền bị hất văng ra ngoài! Khi tôi giãy dụa cố gắng đứng lên toàn bộ đấu trường đã hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi! Mọi người thét chói tai chạy trốn, màng phòng hộ được xưng tụng là không thể phá vỡ bị ngọn lửa đốt ra một cái lỗ cực lớn! Một con dã thú khổng lồ vọt vào nhanh chóng giết chết con rồng! Người đàn ông có ánh mắt dọa người kia ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt lấy cô gái nhỏ, cũng không thèm liếc mắt ngó tôi lấy một cái, chỉ lo hối hả sơ cứu cho cô ta…… Đi theo anh ta là một người đàn ông che mặt đứng trong vũng máu, dường như anh ta rất kích động, cả người đều tản mát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi. Khiến con thú đi theo bọn họ cũng bày ra tư thế phòng bị công kích với anh ta! Hai người đàn ông dường như đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, nhưng tôi đã mất quá nhiều máu, thật sự không thể chống đỡ được nữa…… Thân thể dần dần lạnh như băng, tôi nghĩ chắc tôi phải chết ở đây rồi. Thật đáng tiếc, đêm nay sẽ không có ai mang thức ăn về nhà. Lúc tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh. Toàn thân đau đớn không thể động đậy, chỉ có thần chí thanh tỉnh. Vì sao tôi còn vẫn còn sống? Người đàn ông áo đen lẳng lặng ngồi cạnh lập tức trả lời thắc mắc của tôi. Anh ta lạnh lùng nói:“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô”. Tôi hỏi:“Ngài sẽ trả bao nhiêu tiền?” Cuộc đối thoại tiến hành rất thuận lợi. Cuối cùng lúc rời đi anh ta lại đằng đằng sát khí nói:“Cô không phải là cư dân của Sange hoặc là dân cư ở thuộc địa, dựa theo quy định tôi không có quyền lực giết cô. Nhưng cô cũng không sống nổi đâu”. Kỳ thật tôi không để ý tới chuyện này, giá anh ta đưa ra thật làm cho người ta vừa lòng, tôi sống hay chết cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Toà án quyết định tôi phạm tội mưu sát, phán xử tử hình. Kỳ thật mặc kệ là toà án hay là tội mưu sát gì đó, trên tinh cầu này đều là một trò hề. Dù sao kết quả vẫn là anh ta muốn tôi phải chết, trình tự cụ thể thế nào cũng không cần so đo nhiều như vậy . Trước khi hành hình tôi chỉ yêu cầu cha đưa con dao găm cho tôi mang theo, nghe nói địa ngục cũng là một nơi khó sống. – Cô gái Severse. Chương 53: Lấy Máu Lần Thứ Bốn Chín: Xây Nhà Vàng, Giấu Người Đẹp Là Giấc Mơ Của Mọi Gã Đàn Ông. Mùa tuyết trên tinh cầu Sange sắp chấm dứt, bão tuyết đã ngừng gào thét, những cơn gió cũng không còn lạnh buốt nữa. Từng bông tuyết nho nhỏ mịn màng rơi lả tả trong gió đêm ôn hòa mềm nhẹ như những giọt mưa xuân. Nhưng cơn mưa xuân dịu dàng này gặp phải tường đồng vách sắt bao quanh thành Brujah thì chỉ trong nháy mắt đã đông lại thành những mảng băng lạnh lùng…… Thành Brujah tọa lạc ở chân núi phía Bắc đế đô, được xây tựa vào vách núi. Tường ngoài cao ngất, những ngọn tháp vì quá cao so với mặt biển nên tuyết đọng quanh năm, bề ngoài cứng rắn như sắt thép cộng với những đường nét khô khan đã góp phần khiến tòa thành uy nghiêm này càng có vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm. Mà chủ nhân của tòa thành, từ trước tới nay luôn kế thừa hoàn mỹ khí chất lạnh như băng khô như ngói của nó. Dù dỗ con gái hay dỗ con nít đều không phải là sở trường anh ta, đừng nói đến tình huống cả hai loại sinh vật này hợp thành một…… “Ngài công tước đã về ạ”. “Cô ấy đâu?” “Dạ…… đang trốn trong quan tài không chịu đi ra”. “Đã ăn gì chưa?” “Chuyện này…… Cô ấy nói muốn ngủ, cho nên…..”. “Từ khi tôi đi đến nay vẫn chưa ăn gì?” “Chuyện này…… chuyện này…..”. “Thu dọn hành lý đi. Trước khi mặt trời ló dạng mau chóng rời khỏi thành, đừng để tôi nhìn thấy ông lần nữa”. “Hả? Ngài, ngài công tước! Ngài nghe tôi giải thích đã…… ngài công tước! Tôi…..”. Vội vã bước đến cầu thang dẫn lên lầu hai, để tiếng giải thích ầm ỹ của quản gia lại sau lưng, người đàn ông mặt lạnh đi thẳng một đường đến trước phòng ngủ của mình mới dừng chân lại. Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra…… Căn phòng vẫn xa hoa như cũ, đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ khép chặt. Bên cạnh bậc thang đặt quan tài màu đen anh ta thường ngủ, quản gia đã đặt một cái quan tài màu trắng nho nhỏ có cùng kiểu dáng. Thủ công và điêu khắc đều tinh xảo hàng đầu. Brujah nhìn chằm chằm quan tài nho nhỏ xinh đẹp kia trong lòng khẽ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy mình đuổi cổ tên quản gia ngu xuẩn là hoàn toàn đúng đắn! Đi đến trước quan tài, nâng tay thoải mái mở nắp ra, bên trong là lớp nhung tơ mềm mại tinh tế đỏ như máu nhưng…… không có ai? Đồng tử lập tức hơi co lại! Brujah dùng sức xốc toàn bộ nắp quan tài lên! Mới lộ ra Tiểu Tiểu đang cuộn mình thành một cục trong góc. Thì ra cô ấy vẫn ở đây…… Lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, Brujah cúi đầu nhìn xuống vật sở hữu vừa mới thuộc về anh ta. Sinh vật này vừa đáng quý vừa mềm mại nhưng cũng ngoan cố ngoài sức tưởng tượng. Rõ ràng gầy yếu đến mức không có khả năng chạy trốn, lại làm cho người ta cảm thấy cô ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào…… Nhũng sinh vật nhỏ bé đầy mâu thuẫn như thế này luôn khiến anh ta bối rối. Giống như một con dơi hút máu vừa làm nũng vừa cắn người, hoặc là sinh vật giống cái loài người ngoan ngoãn theo anh ta về nhà nhưng không chiuk nói với anh một lời. Giống như lúc này, cô ôm bụng cúi đầu, cần cổ gục lên gục xuống, cô ấy đang khóc sao? Brujah không rõ. Anh ta nhớ tới lúc cô bị anh ta bắt được, cũng không sợ hãi khóc lóc. Trên đường trở về Sange, anh ta báo với cô tin Ventrue đã sa lưới, sẽ nhanh chóng bị trừng phạt. Cô cũng chỉ lẳng lặng ngồi yên, không hé răng cũng không rơi lệ. Mà khi anh ta nói cho cô biết, hội trưởng lão sẽ trục xuất Ventrue về thánh địa của Huyết tộc chấp hành hình phạt cưỡng chế hôn mê. Thời gian hôn mê không ai có thể xác định, có thể ngàn năm có thể vạn năm. Mà chờ Ventrue tỉnh lại, có khả năng sẽ xóa sạch trí nhớ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô, cho dù anh ta còn nhớ, khi đó cô cũng đã chết. Hai người đã vĩnh viễn bỏ lỡ nhau. Cô yên lặng nghe xong, vẫn không thương tâm khóc lóc. Mà anh thì nghĩ có lẽ tình cảm cô dành cho Ventrue cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng khi anh ta bảo cô giao cái nhẫn làm từ chìa khóa ngôi mộ ra, cô lại cự tuyệt . Cô nói đây là bằng chứng chứng minh cô và Ventrue đã kết làm vợ chồng, dù anh ta chết hay sống có gặp lại hay không, cô vẫn giữ nó suốt đời. Tuy cô nói rất nhẹ nhàng nhưng không hề cho phép thương lượng. Lời này không có chỗ nào xúc phạm, không hiểu sao Brujah lại rất tức giận. Huống chi, ngay từ đầu anh ta đã không tính thương lượng với cô. Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng sức giữ chặt tay cô, bắt cô duỗi ngón tay kéo tuột chiếc nhẫn tinh tế màu đỏ sậm kia ra. Khoảnh khác chiếc nhẫn tuột ra khỏi đầu ngón tay của cô, cô lại đột nhiên bật khóc. Nhữn