hèm sử dụng. Nhưng những năm gần đây, vì sự xuất hiện của vợ yêu ngài Ventrue và Tân Huyết tộc hùng mạnh, nên dần dần trở nên rất được hoan nghênh. Tân Huyết tộc bằng xương bằng thịt anh ta vẫn chưa có cơ hội gặp tận mặt, nhưng phu nhân của ngài cầm quyền, người địa cầu ban sinh mệnh cho Huyết tộc trong truyền thuyết thì hồi còn đi học, anh ta và các bạn đã nhìn thấy một lần trên màn hình lớn truyền hình trực tiếp lễ mở cửa Thánh địa. Bởi vì nghi thức diễn ra vào ban ngày, nên màn ảnh tràn ngập ánh nắng mặt trời chói lòa khiến mắt anh ta không được thoải mái cho lắm, chỉ mơ hồ nhớ người gây giống bé nhỏ tóc đen kia, thoạt nhìn rất giống cô gái trước mắt, trong gió sớm có vẻ càng thêm nhu nhược. Khi làn váy màu trắng tung bay, nhẹ nhàng như một đám mây, giống như cả người bay đi cùng gió, khiến trái tim người ta cũng bất an theo chỉ muốn nhanh chóng túm lấy cô, sau đó tìm một sợi dây buộc lại thật chặt. Cain nhìn cô gái trước mặt, đại khái vì thân hình nhỏ nhắn tóc đen mắt đen nên thoạt nhìn cô khá giống người phụ nữ đó. Dĩ nhiên, cô bé này xinh đẹp hơn. Dung mạo vị phu nhân kia thật sự không xinh đẹp cho lắm, nhưng những đường nét trên gương mặt đều rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với ngũ quan sắc nét, rõ ràng của Huyết tộc. Khi cô cúi đầu hôn cô chồng, sự dịu dàng lúc đó khiến người ta khó thể hình dung…… Cain rất thích cảm giác đó, nó khiến anh ta cảm thấy vừa ấm áp vừa bình thản. Ngạc nhiên nhất là, hóa ra không chỉ có mình anh ta có cảm giác này. Lúc ấy giáo sư đã phân tích loại tâm lý kỳ lạ kia, nói rằng nó rất bình thường. Bởi vì giống cái có năng lực sinh sản, vào thời kỳ mang thai và cho con bú càng tiết ra nhiều kích thích tố. Nghĩa là lúc này giống cái sẽ tiết ra một loại mùi hấp dẫn người khác phái, thậm chí cà biểu tình, động tác, ánh mắt cũng đầy quyến rũ. Nói tóm lại đó chính là cảm giác “Mẫu tính”, rất dễ khiến giống đực rung động. Mà loại cảm giác này thì phụ nữ Huyết tộc không có khả năng sinh đẻ không thể có được . Bạn học Cain gật đầu tán đồng rất khoa học, rất có lý, sau đó xoay người mua một đĩa CD kỷ niệm nghi thức mở cửa đem về nhà cất ….. Nãy giờ cô bé không nói gì, Cain hơn xấu hổ, gãi gãi đầu nói ∶“Ờ, cô đã không sao rồi, tôi xin phép đi trước”. Xoay người, mới bước đi nửa bước đã bị túm góc áo. “Tôi rất sợ…..”. Cô yếu ớt nói, trên hàng mi còn vương giọt lệ chọc người trìu mến…… “Đừng bỏ tôi lại một mình”. Cô nói, sau đó ôm chặt lấy anh như trẻ con ôm chặt gấu nhồi bông….. A, thì ra là đang sợ hãi sao? Khó trách cô không nói câu nào cũng chẳng có biểu lộ gì, anh còn nghĩ sao cô trấn định như vậy, thì ra là bị dọa ngây người sao? Cũng phải một cô gái bé nhỏ gặp nguyên một đám trứng thối như thế, khẳng định đã sợ tới mức quên cả khóc. Vì thế Cain vươn tay trấn an sờ đầu cô,“Đừng sợ, không sao đâu, cô ở đâu? Tôi đưa cô về”. Cô gái ôm thắt lưng anh ta, lắc lắc đầu. “Hả? Vậy cô có quen ai không? Để tôi gọi họ đến đón cô?” Cô bé tiếp tục lắc đầu, gần như dúi đầu vào lòng anh. “Nếu không tôi đưa cô tới sở cảnh sát? Nơi đó rất an toàn, sẽ có người chăm sóc cho cô”. Cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu, kiễng chân duỗi tay kéo cổ Cain xuống, dùng sức hôn anh, sau đó giống động vật nhỏ ôm cổ chui vào lòng anh, cất giọng nũng nịu∶“Tôi muốn ở bên anh…..”. Cain, nam, Lam Huyết tộc, sinh viên mới ra trường, thất nghiệp. Lúc này trên cổ treo một cô gái xinh đẹp, dại ra đứng trong ngõ nhỏ âm u. Phiền não trước mắt là có nên mang đối phương về nhà không…… Nếu anh ta may mắn gặp Cao Đại Bàn, cô nhất định sẽ tận tình khuyên anh∶ đồ rơi trên đường, đừng nhặt bậy. Nhất là cái “loại” thoạt nhìn rất đáng thương vô hại này, ví dụ như con chó bự bị thiêu ngã trước cửa, hoặc là con cún nhỏ bị người xấu đùa giỡn…… Đáng tiếc, Cain không gặp được tiền bối Cao Đại Bàn. Cho nên, anh ta ngốc nghếch mang cô bé về nhà. Hết…..