cũng nhận ra điều đó qua nụ cười lạnh lùng trên môi tôi. - Rất đơn giản, Oleg. Chúng ta sẽ ra hòn đảo đó. Những gì Vladimir đã làm được, chúng ta cũng sẽ làm được. Ta chèo sang đó, với điều kiện anh đồng ý. Anh không nhất thiết phải làm chuyện này, tôi đi một mình cũng được. - Không, không đâu, John, không bao giờ như vậy. Dĩ nhiên là tôi sẽ ở bên anh, tôi và cả dân làng nợ Vladimir điều đó. – Anh ta nhìn tôi bằng vẻ u ám từ đôi mắt màu nâu – Nhưng tôi chưa thể nói cho anh biết trước những gì đang chờ ta ở đó. - Nói một cách khác, bản thân anh cũng chưa bao giờ bước chân lên hòn đảo? - Đúng như vậy. - Tại sao không? - Thứ nhất là tôi sợ, thứ hai là tôi chẳng có lý do nào để làm cả. - Thôi được, tôi chấp nhận. – Tôi uống cạn cốc, rồi trầm ngâm cắn cắn môi dưới – Ban nãy anh có nói đến chuyện mấy con thuyền. Có phải đó là thuyền mộc? - Vâng, anh sẽ không tìm được thuyền máy ở đây đâu. Nhưng cả hai ta thay nhau chèo thì cũng đến nơi. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi muốn nói một lần nữa về hòn đảo. - Anh có kể về một huyền thoại mà dân làng truyền tai nhau. Cụ thể thì huyền thoại đó ra sao? - Nó chỉ kể rằng ở đó có một con quái vật. Chính là con Người Sói quỷ ám đó. - Không chắc chắn sao? Người đàn ông nhún vai. - Biết cái gì là chắc chắn đây, John? Tôi không được cung cấp thông tin về từng chi tiết, bởi tôi không phải người làng này. Cô vợ của tôi mới được sinh ra và lớn lên ở đây. - Vậy thì ta đi hỏi cô ấy! Khuôn mặt người đàn ông chuyển màu buồn bã. - Đáng tiếc cô ấy đã rời khỏi rồi, đến thăm một người bà con. Chắc giống như những người dân làng khác, cô ấy đã sợ hãi quá. - Dễ hiểu thôi. Tôi rút bao thuốc lá ra và mời, anh ta rút thuốc rồi cám ơn. Chúng tôi cùng hút thuốc và bàn chuyện tiếp. Oleg đề nghị chờ một lúc đã rồi mới đi ra đảo. - Chờ đến bao giờ? - Chờ đến khi trời gần tối. Sẽ rất tốt nếu chúng ta tới mục tiêu khi trời đã tối hẳn. Như vậy đối phương sẽ rất khó nhìn thấy chúng ta, anh hiểu ý tôi không? - Rõ rồi. Tôi chỉ nghĩ đến một khía cạnh khác. Con quái vật đó sống ở trên hòn đảo, chắc chắn phải rời khỏi hòn đảo để kiếm nạn nhân. Nó đi bằng cách nào từ đó vào trong làng? Chẳng lẽ cũng dùng thuyền? Người đàn ông lắc đầu, mặc dù trông mặt anh ta có vẻ không chắc chắn cho lắm. - Không, John, tôi không tưởng tượng ra chuyện đó. Tôi cứ nghĩ rằng nó bơi. Tôi mở lớn mắt. - Sao? Một Người Sói mà có thể bơi một khoảng cách xa như vậy sao? - Chẳng lẽ đó là chuyện bất bình thường? Tôi mím chặt môi. - Tôi chưa thể nói chính xác nó là chuyện bất bình thường hay không. Nhưng ít nhất thì tôi cũng chưa gặp chuyện này, mặc dù tôi có rất nhiều kinh nghiệm với Người Sói. - Vladimir cũng kể thế. Anh ấy rất tin tưởng vào anh, John. Tôi phẩy tay. - Thôi đừng khen quá lời, có thể trở thành nguy hiểm đấy. Vâng, tôi đã nhiều lần phải chống chọi với Người Sói. Tôi cũng biết rằng chúng thường rất khác nhau. Mặc dù cùng theo đuổi một mục đích, nhưng chúng có thể cải biến cho phù hợp với hoàn cảnh. Oleg, anh thử nói xem, Người Sói này đã tồn tại bao lâu rồi? Anh ta nhún vai. - Tôi không thể nào nói chính xác thời gian nó tồn tại. - Thật đáng tiếc. - Chuyện đó quan trọng lắm sao? - Không nhất thiết. Điều quan trọng duy nhất là chúng ta phải tới được hòn đảo, phải tóm được nó ở đó và đi tìm anh bạn Vladimir. Tất cả mọi chuyện khác hãy cứ tạm gạt sang bên. – Tôi vừa trả lời như vậy, vừa đặt bàn tay lên chiếc vali dựng cạnh ghế ngồi và người đàn ông đối diện tôi hiểu cử chỉ này theo một cách khác. Anh ta đứng ngay dậy. - Mời anh lên tầng trên, John. Tôi sẽ chỉ cho anh phòng ngủ. - Từ từ đã, Oleg. Tôi muốn ở đây… - Nhưng chắc chắn anh sẽ thích có một chỗ nào đó của riêng mình, để đặt cái vali. - Cái đó thì đúng. Ông chủ nhà Oleg Blochin đi trước. Tôi đi theo anh ta và suy nghĩ rất lung. Mọi thứ trục trặc và không may đã đồ dồn đến nơi này. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, và cả cảm giác bất an trong tôi vẫn không hề giảm sút sau cuộc nói chuyện với Oleg. Ngược lại, nó tăng lên rõ rệt. Tôi thấy sợ. Tôi sợ cho anh ban Vladimir. Mặc dù có mang bên mình khẩu súng bắn đạn bạc được làm phép thánh, nhưng không chắc anh đã có thể sử dụng nó để chống chọi với con quái vật. Làm sao mà anh có thể ngu ngốc đến mức độ một mình đi vào hang sư tử? Tôi thật sự không thể chấp nhận chuyện này. Chắc chắn lúc đó anh đã bị kích cho nổi điên, mất hết lý trí thì mới xử sự ngông cuồng như vậy. Mà đây lại chính là điều mà tôi không ngờ rằng có thể xảy ra với Vladimir. Tôi đã quen anh trong cả một thời gian dài, và chưa bao giờ thấy anh hành động thiếu cấn thận hoặc là một kẻ khoe khoang phách lối. Ngược lại, Vladimir là người có khả năng đánh giá khá chính xác những mối nguy hiểm. Tại sao bỗng dưng anh lại xử sự bất bình thường thế? Thật không hợp với tính cách của anh chút nào. Tôi nhìn vào cái lưng Oleg ở đằng trước. Kể cả con người này cũng đáng cho ta suy nghĩ. Đối với tôi, anh ta là một người lạ. Tất cả những gì liên quan đến anh ta đều phải trông chờ vào những lời miêu tả và nhận xét của Vladimir. Phải chăng Oleg Blochin đang giả vờ? Nó không phải là một sự nghi ngờ trực tiếp, nhưng suy nghĩ này đã trôi vào đầu óc tôi chính vì Vladimir đã xử sự bất bình thường. Mà chuyện này cũng không thể mang ra hỏi Blochin. Anh ta đang quay lại, cảnh báo tôi không nên đi thẳng người, bởi trần phòng khu nhà xây thêm ở trên lầu một thấp hơn ở tầng trệt. Rụt đầu xuống, tôi đi dọc theo một hành lang rất hẹp. - Vladimir cũng ở đây. - Vậy thì tôi có thể đặt vali ở đây thật. - Tùy anh thôi, John. – Blochin dừng lại bên cửa. Anh ta mở cánh cửa ra, nhường tôi bước vào trước – Nó không phải là một căn phòng thượng hạng, nhưng cũng tàm tạm đủ sống. - Tôi cũng tin vậy. – Đầu vẫn còn rụt xuống, tôi bước qua ngưỡng cửa. Căn phòng không rộng, trang hoàng đơn giản. Một cái tủ, những cái ghế nho nhỏ, một cái bàn và dĩ nhiên là một cái giường, hiện thời nó đang đứng trong bóng tối. Vì thế mà khi bước lên một bước nữa, tôi mới nhìn thấy một dáng người bất động nằm trên đó. Một người đàn ông. Anh ta nằm ngửa, trông có vẻ như đang ngủ. Nhưng nét cứng đờ như thế kia không phải là của một thân hình đang ngủ, kể cả Vladimir Golenkov cũng không… Cạm bẫy! Suy nghĩ đó lướt vào đầu tôi như một tia chớp. Một cái bẫy khốn kiếp, và chính mày đã bước vào đây như một thằng đần. Đúng lúc tôi buông vali ra để rảnh bàn tay phải thì ngọn đòn đã đổ xuống. Đó là một cú đập rất mạnh. Tôi có cảm giác một phần gáy và một phần lưng tôi rã vụn ra. Lúc bấy giờ tôi không biết Blochin… đánh bằng gì, nhưng tôi thấy ngộp thở, và không khỏi ngạc nhiên tại sao mình vẫn còn đứng được trên hai chân, thậm chí còn lảo đảo được vài bước về phía trước, tới bên cửa sổ. Cái cửa sổ chắc chắn không phải là vị cứu tinh, mà tôi cũng không đến sát được nó. Gần tới nơi thì tôi đã gục xuống, dừng lại ở dáng quỳ gối như đã bị liệt. Đầu tôi cúi về đằng trước. Tôi vẫn chưa thở được, thay vào đó tôi nghe tiếng bước chân của Blochin vang lên sau lưng mình. Nhưng âm thanh trầm đục, như đã được lọc qua một lớp bông. Tôi nghe thấy cả tiế