ạn của bạn thật lý tưởng. – Lý tưởng ư? Thủy Tiên hỏi lại … Ở chỗ nào? Mình thấy tiếc là bà mình không quay ra hướng biển, điều này mình khó hiểu. – Thật ra thì mình cũng hiểu lờ mờ, không biết đúng không, nói bạn đừng cười nghen. – Ðâu nói thử xem. – Ðây này, nếu lên sân thượng bạn sẽ thưởng ngoạn được cảnh cả núi và biển. Yù bà là: Non xa xa, núi xa xa thì mới đẹp. Vả lại ngọn núi này chắn bớt gió biển ban đêm rất lạnh thổi vào khách sạn. Ðứng đây bạn sẽ cảm thấy cả trời mây non nước và cả cây cảnh như một khu vườn. Bà nội bạn có khiếu thẫm mỹ đó chứ. – Ừ! Nhắc đến bà nội mình lại nhớ. Tất cả những cảnh bày trí trong nội thất, đại sảnh đều theo ý bà cả. Ngày đó làm gì có chuyện tốt nghiệp Ðại học mỹ thuật, bà mình rất hay về lãnh vực này. – Nhưng sao cha bạn lại không nhường khách sạn này cho chú Cón để bà phải điên? – Bởi vì bà nội thấy chỉ có mình là theo đúng ý bà nội. Vả lại mình sinh viên Ðại học kiến trúc, bà nội đã tặng khách sạn này cho mình lâu mình, nên bà đặt tên nó là Thủy Tiên đó. – Ừ há. Vậy là bà nội đã có ý đồ. – Ðúng vậy. Bà cho chú Tư mình ngôi biệt thự ở Vũng Tàu cũng lớn lắm, có thể mở rộng làm ăn, nhưng chú ấy đã bán ngay sau đó. Có lẽ mất ngôi biệt thự này mà bà điên cũng nên … – Tại sao?– Mình cũng không biết. Nhưng bà nội làm gì cũng có ý đồ rõ ràng … Hai người đang trò chuyện. Bỗng có một vị khách vẫy Hải Thi nhờ điều gì đó. Hải Thi gật đầu rồi đi ngay không kịp nói với Thủy Tiên. Khách thưa dần, họ xuống bên dưới trở về phòng của mình. Thủy Tiên nghe da mình mát lạnh. Một con gió lạnh ùa tới làm cô rùng mình. Bên dưới là thành phố muôn vàng ánh sáng đủ màu hắt lên sáng rực. Tóc bay quấn lấy cổ. Thủy Tiên vuốt lấy vuốt để cố giữ tóc khỏi bay quấn mắt. Cô đành quay lại đê ôm gọn mái tóc buông dài của mình. Chợt Thủy Tiên sững người, cô nghe có tiếng khóc nho nhỏ bên tai. – Hư hư … hư hư … hừ hừ … Tiếp theo là tiếng rên phía sau tàng cây: – Ối … lạnh quá … lạnh quá … cho tôi ăn … tôi đói quá. Thủy Tiên chạy lại nhìn sau tàng cây không thấy gì cả. Cô đảo mắt quanh quất và chợt há hốc mồm, tay chân tê cứng khi thấy bà nội cô, cụ An đang ngồi vắt vẻo trên thành lan can phía sau là bức tường … bà đung đưa hai chân nhìn cô cười nói gì đó. Cô không nghe rõ nhưng thấy bà nhếch miệng, tay vẫy vẫy. Bà nội gọi cô lại. Thủy Tiên muốn khuỵu xuống cô bám vào lan can cầu thang lùi dần, lùi dần … Ðụng bức tường bên dưới bị hụt chân Thủy Tiên té nhào. Cô bật dậy chạy về phòng ông Tính gọi cha rối rít, mặt cắt không còn giọt màu, nói không ra hơi. Ông Tính biết là có chuyện … Lấy nước cho cô uống, những Thủy Tiên đã ngã vật ra bất tỉnh tự lúc nào. Chương 3 Sau hai lần gặp bà nội theo kiểu đó Thủy Tiên xa sút tinh thần. Cô gầy guộc đi. Ông Tính sợ quá bàn với bà Thủy: – Thủy Tiên lại gặp bà nội nó. Chắc mình phải mời thầy về trấn hồn ma mới được. – Ông làm như vậy mẹ sẽ buồn. – Nhưng bà đâu có thương mình. Nếu thương sao không để con cháu làm ăn mà cứ quấy phá. Tôi đâu có bất hiếu, nhưng mẹ quá đáng. Thằng Cón nó hại mẹ chứ đâu phải chúng ta. Bà nghĩ xem lại có đúng không? Bà Thủy gật đầu: – Ừ! Tôi cũng không biết làm sao. Bà rất thương Thủy Tiên mà luôn làm cho nó sợ. Hay bà định gọi Thủy Tiên … – Bà đừng có nói bậy … Ông Tính sợ bà Thủy nói gở gạt ngang. Tôi phải cùng với Khải Trọng tìm cho ra nguyên cớ chuyện này, không được nói xàm nghe chưa? Bà phải dấu kín nếu vỡ lỡ thì công việc làm ăn của mình không có chiều suôn sẻ đâu? – Tôi biết nhưng lo cũng phải lo. Sắp đến ngày đính hôn của Thủy Tiên mà nó luôn gặp buồn phiền thật tội. Hay là mình bán quách cái khách sạn này đi.
Ông Tính lắc đầu nguầy nguậy: – không được chính vì đây là kỉ niệm cả đời mẹ và tôi làm lụng. Tôi không dám cho hoặc đổi cho chú Tư của Thủy Tiên vì nó không biết giữ của, nó phung phí. Cái biệt thự này vào tay nó chỉ có mấy ngày là xong. Còn cái khách sạn này vào tay no vung vãi chỉ một thoáng là hết. – Lúc này ông thấy chú ấy làm gì? – Tôi không biết, nhưng nghe nói nó đủ tật xấu hút, chích, cờ bạc hoang đàng cửa nào có … tứ đổ tường … mà cái gì còn được trong tay thằng ấy. – Nhưng ông và chú ấy là anh em. Không lẻ ông bỏ chú ấy. Bà Thủy nói nhỏ. – Tôi muốn bà đừng nhắc tới thằng đó. Không chừng vụ này có âm mưu của có cũng nên … Ông Tính nói một hơi. – Vụ này? bà Thủy tỏ vẻ ngạc nhiên. – Thôi bà không biết đâu? Chuyện này tôi và bạn của Thủy Tiên sẽ lo. – Ðược tôi đi đây. Ông Tính gọi với theo: – Bà nhớ chuyện này phải giữ kín không được lộ ra ngoài nghe chưa? – Tôi nhớ rồi. Bà Thủy bước đi vội vã. Ông Tính ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Chuyện xảy ra trong tháng nay khiến lòng dạ ông không yên. Ông cảm thấy bực bội …tin hay không tin cái huyền hoặc ấỵ …. Ông Tính ra lệnh giấu kín chuyện này ở đây, chưa người dân nào bên ngoài hay biết khách sạn có ma. Nhưng ông lo nếu nó lại xảy ra, thì giấy mà làm sao gói được lửa. Ðúng rồi có một người cũng không tin có chuyện ma giống như ông … Người đó là Khải Trọng. Ông mong đám cưới thật nhanh để ông giao khách sạn này cho vợ chồng Thủy Tiên. Không biết Khải Trọng có nghĩa như ông không. Vậy mà bây giờ tinh thần Thủy Tiên bất ổn. Ông Tính vô cùng lo sợ. Suy nghĩ, trăn trở ông cho gọi Khải Trọng đến gặp ông. – Khải Trọng cậu có biết chuyện gì xảy ra nữa không? – Dạ không! – Thủy Tiên lại nhìn thấy bà nội của nó. Cậu có dám cùng tôi rình xem tìm ra bí mật chuyện này không?
Khải Trọng cười tươi: – Bác hình như không tin vào những chuyện đồn nhảm. – Ừ! Tôi cũng không tin lắm, nhưng đó không phải là tin đồn nhảm mà chính mắt Thủy Tiên nhìn thấy mới lạ chứ. Cháu có tin không? – Tin điều gì? – Khách sạn này có ma.Cháu cũng không biết. Cháu đang ao ước nhìn tận mắt … Lúc đó mới kết luận có hay không. – Cháu cũng giống bác … Ông Tính cười to tay bắt mặt mừng, quả là ông đánh giá không sai anh chàng này được việc đấy. Ngẫm nghĩ một lúc rồi ông Tính tiếp: – Bác sẽ giao cho cháu việc giúp đỡ Thủy Tiên, đừng để cho con bé đi một mình. Bác thấy hiện giờ tinh thần nó sa sút. Cháu rán an ủi nó giùm bác. – Ðó là nhiệm vụ và vinh dự của cháu mà bác. Ông Tính gọi Trọng đến bàn rồi nói: – Cháu thấy có được không? – Dạ tùy bác, làm sao ổn thì thôi. Còn cháu cũng đã có cách riêng của mình. – Vậy ư? Còn chuyện cưới xin cháu tính thế nào? – Vẫn đúng như bàn trước đây bác ạ! Ông Tính cười vui vẻ: – Bác mong có người lo cho Thủy Tiên sớm sớm. Chớ để tình trạng này hoài bác lo lắm cháu ạ. – Bác dạy chí phải, con xin nghe theo. Hai người đang nói chuyện tâm đắc. Khải Trọng định chào ông Tính đến theo Thủy Tiên thì Ly Ly hớt hơ hớt hải chạy vào: – Dạ thưa ông chủ, ông ra mà xem. – Chuyện gì vậy Ly Ly?
Ly Ly cắn môi vẻ mặt lo lắng: – Lúc nãy con vừa ra khỏi phòng karaoke có người hét lên thất thanh khi đang hát. Họ cũng nhìn thấy một bà cụ như Thủy Tiên. Cô ta tả bà cụ miệng móm mém, tay chân run rẫy. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào mắt chớp lia lịa sáng rực như mắt mèo. Móng tay của cụ dài như vuốt hổ. Họ sợ lắm. – Rồi cô nói sao? – Dạ tôi bảo không sao, ở trong khách sạn này có một bà cụ già ăn xin … Bà ấy không hại ai đâu? Xem ra họ chẳng tin. – Lại một cụ già … l