Chap 22:Người đi cuối cùng Hai người vẫn chạy,cứ chạy,chạy cho đến khi kiệt sức.Hơi thở lạnh buốt trong đêm gió rét -Chỉ còn hai chúng ta!!Họ đều đã chết hết.Chết hết rồi!! Toàn không nói gì.Lúc này,cậu cảm thấy mình phải cứng rắn để bảo vệ cô gái yếu đuối bên cạnh. -Thương cảm không có ích gì đâu em.Họ đã nhường cho chúng ta cuộc sống.Chúng ta phải sống thay phần họ -Gr…rừ….ừ..ừ.. Thu nói: -Anh có nghe thấy không?? -Đó là… -Là tiếng của lũ xác chết,chúng đuổi đến rồi!!Toàn nói.Cậu nắm chạy lấy vũ khí của mình. CHợt cậu thấy một căn nhà bỏ hoang bên bờ sông.Cậu liền dắt Thu nhanh chóng chạy vào lánh nạn Hai người vừa đóng cửa lại thì các xác chết cũng vừa đuổi tới.Mất dấu con mồi,chúng đi lại dật dờ timg kiếm -Nguy hiểm quá!!Nhưng chúng ta thoát rồi!!Thu nói -Tạm thoát thôi!!Toàn đáp Bây giờ là 21 giờ 30 phút… Bỗng nghe thấy tiếng bước chân trong nhà,Toàn thầm nghĩ: -Chẳng lẽ có ..xác chết trong đấy!! Rồi cậu tiến thẳng về cái bóng mờ ảo,dùng sức định tấn công một cú kết liễu.Nhưng đến gần thì đó là một cô gái,cũng may là Toàn kịp hãm hành động của mình lại -Xin lỗi!! -Không sao!!Tôi là chủ nhà này,các bạn cũng ống được tới lúc này à?? -Vâng!!Sao bọn em không thấy chị nhỉ?? -Tôi mới quay về.Lúc nãy tôi đánh liều ra ngoài kiếm đồ ăn.Gặp lúc xác chết,may mà thoát được -Thế là may rồi!!Toàn thở phào ………… 22 giờ đêm,bọn xác chết vãn đi lại xung quanh tìm kiếm.Không gian im lặng tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng lá rơi… 23 giờ đêm,bọn xác chết vẫn đi lại dật giờ,ba người vẫn nấp trong bóng tối của căn nhà,hồi hộp chờ đợi qua ngày….. Mồ hôi của cô gái càng lúc càng nhiều,đồng thời gân xanh bắt đầu nổi khắp người.Mắt cô bắt đầu trắng đục đi.Cô có cảm giác như đang mất điều khiển dẫn chân tay,toàn thân đang lịm dần đi.Miệng nóng ra,nước dãi bắt đầu tuôn ra không thể kiểm soát được.Cô đã bị một thây ma cắn trong lúc gần về đến nhà.Trong bóng tối,hai người kia không hề nhận ra sự thay đổi của cô gái. 22 giờ 30 phút,sau một hồi lâu cầm cự,cô cũng ngã gục xuống đất.. Toàn quay lại: -Chị làm sao thế??Này..Này!!! Cô ấy đã chết.Toàn lạnh người khi sờ lên mũi,không có hơi thở -CHị ấy sao thế??Thu lo lắng hỏi -Chị ấy chết rồi!!Toàn đáp. Cậu nhanh chóng đưa Thu ra nhà sao để nghỉ ngơi.Lúc này là 23 giờ 45 phút Cô gái đã chết trên sàn đột nhiên ngồi dậy.Trong lúc Toàn không kịp phẩn ứng,cô ta cắn vào bả vai cậu -Á…Á Á..Á!! Thu hét: -Anh Toàn!! Cơn đau toả nhanh khắp cơ thể.Tay phải cậu như bị liệt.Cậu cắn răng,vận hết sức lực,lấy tay trái tóm lấy đầu xác chết kia,đập mạnh vào tường.Bằng sức lực cuối cùng,cậu đã dùng tay trái đập nát được đầu thây ma.Thu hỏi: -ANh có sao không?? -Có đấy!!Giết anh đi!! -Giết!!..Đừng..đừng doạ..em!! -ANh không thể hại em đước!!Mau giết anh trước khi anh biến thành xác chết Tiếng hét lúc nãy của cậu đã thu hút lũ xác chết.Bây giờ là 23 giờ 55 phút -Em không giết anh!!Em..sẽ chết …cùng anh!! Toàn thở dài,nói: -Nghe em nói thế là anh hạn phúc rồi!! Cậu dùng nốt sức lực của mình rồi lao thẳng xuống dòng sông đen ngòm đằng sau nhà.Chỉ một tiếng động vang lên rồi Toàn chìm trong dòng sông đem thẫm… Thu hét lên một tiếng rồi ngất đi….. Lũ xác chết tiến đến nơi cô bé,nhe những hàm răng nhọn như răng cá mập đầy máu ra…. Kinh!!Coong!! Kim đồng hồ vừa điểm .Lũ xác chết đột nhiên giật tung lên,cơ thể chúng co ra lại dãn vào liên tục.Bùm!!Thân xác chúng nổ tung thành những mảnh nhỏ.Ở Hà Nội xuất hiện một cơn mưa máu và nội tạng(trong vài phút)Lúc này là 0 giờ 1 phút,ngày thứ tám…. 5 giờ 30 phút sáng,những tia nắng rạng đông bắt đầu chiếu xuống,xuyên qua những đám mây,toả sáng đường phố Hà NỘi.Soi rõ khung cảnh chết chóc kinh hoàng suốt một tuần qua…. Ở một căn nhà gần sông,cứu hộ đã cứu được một cô bé ngất xỉu.Xung quanh cô là một bãi chiến trường đầy máu..
Chap 23:Mọi người vẫn sống 5 năm sau…. Một căn nhà thờ(từ đường)cũ ở Đông Anh.Một cô gái mặc áo khoác đen,đeo một chiếc ba lô bước vào. -Cháu đấy à??Một ông cụ đang quét sân,ngẩng đầu lên -Con chào ông!!Con muốn vào nhà thờ tổ một chút!! -Ừ!!Ông cụ lại cúi đầu chăm chú vào công việc của mình Gian thờ chính vẫn thơm nức mùi nhan.Cô gái bước vào,để chiếc ba lô xuống đất,nói: -Chào mọi người!!Con đã về đây Hoàng Thu,năm năm sau đã trở thành một sinh viên khoa khảo cổ.Cô quyét tâm đi tìm nguyên nhân của bảy ngày khủng khiếp trong quá khứ.Trong năm năm,cô không ngừng làm việc,tìm hiểu các tư liệu của ngành khảo cổ.Và cho đến gần đây cô đã tìm thấy.Đó là lời nguyền của một tên tử tù căm hận thế gian bị ông tổ cô,quan phủ Hoàng Thiên Đạo,xử tử hình vào 1000 năm trước,sau bảy ngày cách ly hắn với thế giới con người -Suốt năm năm qua,con rất nhớ mọi người.Con đã tìm ra nguyên nhân cái chết của mọi người.Mọi người có vui không??COn nhớ cha mẹ lắm!! Tới đây,một giọt nước mắt mới hơi lăn trên má cô.Suốt năm năm nay,cô không hề khóc một lần.Lạnh nhạt,chúi mũi vào khả cổ.Đó là nhận xét của số bạn bè ít ỏi của cô -ANh Minh,đây là đĩa Star War 2 mà em đã mua.Hồi còn sống anh luôn mơ ước chơi thử trò này đúng không?? Nói rồi cô đặt cái đĩa vào dưới bài vị đề”Hoàng Minh,sinh năm 1990,mất năm 2008….” -Con là sinh viên giỏi nhất khoá,mọi người có tin không??Buồn cười quá phải không??Bạn bè con lúc nào cũng nói đùa”Mày đi tìm một người yêu đi,không sẽ trở thành bà cụ non đấy!!”nhưng họ đâu biết rằng con đã yêu một người từ năm năm trước,anh ấy đã hi sinh tính mạng để con sống đến ngày nay!!Cả bạn bè con nữa,họ đều chết hết rồi!! Nói đến đây,cô chợt khóc.Tiếng khóc kìm nén suốt năm năm bung ra,nghe thật thảm thiết và não lòng.Trời chợt nổi cơn mưa.Thu cứ gục đầu mà khóc,rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.Trong cơn mê,cô gọi tên mọi người,đôi lúc thốt ra những lời mê sảng”Lạnh quá”,….. Một thời gian lâu lắm,cô mới tỉnh dậy.Một chiếc áo khoác đen trắng choàng lên người cô.Áo khoác này của ai??Không phải của ông cô,mà cũng chẳng phải của ai trong nhà!!Nhưng nó toát lên một cái gì đó rất thân quen,một cái gì mà từ lâu rồi cô vẫn chưa quên nhưng nhất thời không nhớ rõ.. -Ai đấy??Thu chạy ra ngoài Bầu trời đã tạnh mưa,những giọt nước tí tách chảy trên kẽ lá.Một mùi thơm thoáng qua đâu đây.Mùi thơm này rất quen thộc.Cô lần theo mùi hương.Một bông dạ lan hương..Sao thế được??Nhà nội cô đâu có trồng dạ lan hương.Khi cầm bông hoa lên cô lại thấy một bông hoa khác.Chợt,văng vẳng đâu những tiếng nói: -Mạnh dạn lên,con gái!! -Làm theo những gì con cho là đúng!! -Cô nương,tại hạ thấy cô nương khôn