ng P ngồi ỳ ở trển, đuổi nó xuống nó cũng leo lên lại. Thôi thì kệ tía nó. Nhìn cũng thấy cưng lắm. Thằng Q có lẽ vẫn chưa tin là lại có chuyện như vầy, nó mới quay lại hỏi bà 3: – Cuối cùng là sao vậy bà? – Haizz, thì P nó bị vong hại con à? – Vong hại, vong làm sao mà hại nó hả bà – Thì tất cả cũng là do vong với lại nó yếu vía con à. Chuyện kể lòng vòng thì lý do đơn giản là nó đã bị yếu vía ngay từ lúc nhỏ (Đọc lại Part 6) nên bây giờ nó rất dễ bị vong hại. Chỉ cần yếu một chút xíu thôi là sẽ bị vật ngay. Không biết tại sao mấy bữa trước nay nó không bị, mà lại bị ngay hôm nay, may mắn thay là hôm nay có bà 3 chứ nếu không chắc tụi tui cũng phải chở nó đi cấp cứu. Còn về lý do tại nó bị và lại nằm ngay trên u đất thì chỉ có nước hỏi nó lúc nó tỉnh lại. Vấn đề là khi nào nó tỉnh lại, chứ bây giờ thì nó vẫn còn ngủ rất say. – Thôi tụi con đi ngủ xíu đi, rồi bà canh nó cho. Chứ tụi bây canh cũng đâu biết làm gì. – Dạ thôi, bà đi ngủ đi, để tụi con canh được rồi. – Thôi đi ngủ đi, tụi bây mệt rồi. Nó nhập tui bây thì khổ. Nghe tới đây tui với thằng Q quíu người, thôi nghe thời bà 3 dông cho khỏe . 2 thằng lăn ra ngủ một chút xíu. Giấc ngủ lần này của tui thì đã thoải mái hơn lúc nãy, không còn mơ gì nữa. Ngủ một giấc cho tới… mấy giờ không biết. Chỉ biết là vẫn còn đêm, và chúng tui giật mình bởi vì tiếng của thằng P. Nó đã tỉnh dậy, nhìn nó còn khỏe như sáo, không có dấu vết gì của bị hại – Tỉnh rồi hả mày? – Ừ… – Mày còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không P? – Nhớ chứ, chờ tao chút Đoạn này nó nhắm mắt lại, nó thở từng nhịp, từng nhịp rất mạnh và liên tục. Xong rồi nó mở mắt ra và bắt đầu câu chuyện. Cái lúc mà tao nói tụi bây là tao đi ra ngoài đái đó. Thì vừa ra tới ngoài, chưa kịp xong nữa thì tao bỗng dưng cảm thấy có ai đó đang dòm. Tao tưởng là mày hay thằng Q nên tao cũng không qua tâm tiếp tục xả nước. Một hồi sau vẫn cứ cảm giác có ai sau lưng thì tao mới lên tiếng: – Thằng nào ở sau zị, sao không đái chung? Đợi một hồi cũng chẳng có ai trả lời, tao mới bắt đầu ngờ ngợ có chuyện gì đó. Nhưng tao vẫn chưa tin, cho tới khi tao nghe một giọng nói: – Anh P hơi, e nè. Giọng của pé T vang lên trong đầu tao, tao giật mình quay phắt ra đằng sau. Thì hoàn toàn không có ai cả. Tao cứ nghĩ là bị ám ảnh mấy chuyện này, nhưng tao có cảm giác như ai đó muốn tao đi tới chỗ mô đất. Tao không sao lên tiếng kêu tụi bây được, chỉ biết là muốn đi tới đó. Xong, khi tao tới nơi, thì tao lại nghe thêm một vài tiếng kêu kì lạ. Tao mới hoảng quá mà quay lại chạy vô nhà, thì khi mà vừa quay lại, tụi bây biết tao thấy gì không? Con chó, ánh mắt nó sáng rực, nó vồ vào tao rồi làm tao ngã lăn quay ra đất. Sau đó tao vật lộn với nó, bỗng nhiên có một bàn tay chụp lấy tao lôi vào chỗ mô đất. Bàn tay đó chụp cổ tao rồi bóp rất mạnh, nhưng tao không thể nào đẩy được bàn tay đó ra. Bàn tay vô hình mày à… – Haizzzzz – thằng P thở dài, một tay xoa xoa cái cổ, một tay vuốt con miêu của nó. – Thế vậy mày có nhìn được gì không? – Không, à mà có… nhưng… – nó quay qua nhìn thằng Q – Nhưng sao – thằng Q nói – Tao thấy một mái tóc dài mày à, là con gái. Thằng Q ngớ người ra, mắt nó nhăn lại, nó lắc đầu liên tục như bị sock: – Không, chắc chắn pé T của tao không phải là người như vậy? Tại sao nó lại hại mày, hại tụi mình. – Nhưng chính mày cũng đã nghe nó kêu mà Q.. – Ừ thì… Căn phòng lại im bặt, bà 3 đã lên phòng thờ, còn tui cũng im lặng nhớ về những gì thằng P nói, sâu chuỗi lại với những gì tui biết. Thì đúng là lúc tui thấy ánh mắt kia, ánh mắt đó cũng xuất hiện cùng con chó. Lần này thằng P cũng gặp y chang như vậy? Chẳng có gì chối cãi nữa rồi, chắc chắn vong linh này chính là pé T… Và người đau khổ nhức bây giờ không còn ai khác ngoài…
Part 10: Giải thoát (2) Phía ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng len lõi của mặt trời sớm, có lẽ nãy giờ tụi tui đã không quan tâm nhiều tới giờ giấc nữa rồi. Sau nhiều chuyện đã xảy ra với thằng Q, thằng P, tui lại thấy mình có một chút gì đó may mắn. Vì ít nhiều chắc tui cũng là người ngoài cuộc. Tui quay lại thì đã thấy thằng Q gác tay lên trán ngủ từ lúc nào. Bây giờ thì nó là người mà có nhiều tâm sự nhất lúc này, tui cũng chả biết phải làm sao. Thằng P thì đã lăn ra ngủ lại, con miêu cũng yên giấc trên người đó. Tui cũng chẳng phải làm gì nữa, bây giờ cũng đã đến lúc ngủ một giấc sâu…… Mở mắt dậy thì cũng đã 11h trưa hơn, nắng chiếu thẳng vào mặt nên không thể nào không tỉnh được. Nhìn quanh thì thằng Q đã mất tích, thằng P thì đang đứng ngoài sân, giống đang tập thể dục . Tui leo vào đánh răng xong rồi phóng ra ngoài cũng quơ tay quơ chân vài đường xong mới lên tiếng: – Khỏe chưa mày? – Ừ, cũng đỡ đỡ rồi. – Tốt, lỡ có gì tao lại tốn tiền thuốc. – Cám ơn mày, ít nhiều hôm qua cũng nhờ có tụi bây – Ơn nghĩa gì, cho tao chầu bún thịt nướng đi – Ừ xíu đi. – Mà thằng Q đâu, bà 3 nữa?? – Đi rồi, đi đâu sáng sớm. – Ờ.. – Đỡ tốn. Thằng P dứt câu thì cũng nhắm mắt lại hít thở, hít lấy hít để cứ như là để dành, sau này có dịp lấy ra xài hay sao đó. Xong hai thằng thay cái quần đùi rồi dông ra cái tiệm bún thịt nướng thơm phứt. Vẫn là một mùi hương không thể nào bỏ qua được, đúng là ở dưới quê ăn có vẻ dân dã và ngon hơn. Bà chị bún thịt nướng vẫn ríu rít như trước, chỉ có điều không có thằng Q nên bả ít tiếp chuyện hơn. Bả đưa cho 2 phần bún rồi quay đi tiếp tục bán. Ở dưới quê mà đông khách như thế này thì cũng sướng, đủ sống qua ngày thậm chí còn dư. Loay hoay một hồi thì 2 đứa cũng kiếm ra một cái bàn trống. – Móa, đói vãi mày ơi. – Ừ, tao ăn ở đây hàng ngày mà không ngán mày ơi – thằng P nói – Sướng vãi – Mày làm như TP thiếu lắm – Không thiếu nhưng đâu có ngon vầy, mắc thí mịa. – Ừ, thôi ăn.. Nhâm nhi một hồi thì hết ngay, đúng là sức ăn nhanh. Mà được cái ăn hết phần bún này cũng no chứ không còn thèm như chỗ khác bán. Rẻ mà ngon. Xong, 2 đứa chạy ra mua một bịch thuốc cho thằng P. Nó kêu uống cho đỡ, chứ nó cũng còn thấy hơi mệt mệt. Rồi nó chở tui đi một đường về nhà, lúc đầu thì thấy lạ, chứ lúc sau thì mới biết là cái đường tắt lúc trước thằng Q đã có chở đi tui rồi. Chắc nó âm mưu hù tui – Mày chở tao đi đâu lạ vậy P? – tui giả bộ – Hề hề, cho mày qua campuchia luôn con – Ờ.. đường qua campuchia có nghĩa địa không? – Ủa, mày cũng biết nữa hả – Thằng Q chở đi rồi – Hèn gì, làm tao tính chơi một vố Thế là nó buồn thui thủi mà tiếp tục chạy, được một đoạn thì đã tới cái chỗ rừng cây với mấy nấm mộ chi chít. Đã nhìn một lần rồi mà giờ nhìn lại vẫn còn hãi hãi. Không biết lỡ mà có chuyện gì xảy ra ở đây chắc có khi đái ra quần. Chưa kịp dứt câu thì tự dưng xe thằng P tắt máy, làm cái đầu của tui đập vô lưng nó một cái “chách”. – Mày lái xe cái kiểu %@#%&$# gì vậy? – Đếu biết, tự nhiên tắt máy rồi, xuống xuống. – Đề không được thì đạp thử coi – Ừ để tao đạp Nó hì hục tới hì hục lui cái xe cũng không lên máy, chắc bị gì đó mà tui cũng chả rành. Nó đạp mõi tới lượt tui, xong tui mõi tui quăng xe đó luôn. Đảo mắt quanh một hồi thì bây giờ là trời giữa trưa, nắng gay gắt, chỉ có chui vào trong mấy cái cây cổ thụ kia tránh nắng, mà có cho tiền tui cũng không và