Phần 4: Cưỡng hiếp
Làm được 1 tuần tôi ra xin bà chủ hết tháng nghỉ việc, bà ấy nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn ngoa ngoắt:
Chủ: – Muốn nghỉ phải làm từ một năm trở lên mới được nghỉ. Nghỉ ngang bây giờ phải bồi thường hợp đồng.
Tôi: – Sao lại vậy cháu đâu có ký hợp đồng gì đâu mà bồi thường, bà chủ chỉ cho cháu ứng trước 1 triệu đồng thôi mà. Nếu nghỉ cháu chỉ cần trả tiền lại cho bà chủ thôi chứ!!
Chủ: – Lúc cháu vô là chúng tôi làm hợp đồng lao động cho cháu 1 năm rồi. Bây giờ cháu nói muốn nghỉ là nghỉ sao. Cháu bồi thường đi rồi nghỉ….
Tôi đứng hình mấy mươi giây, bạn tôi kéo tay lôi đi, cô ấy nói, lỡ rồi ráng làm tới tết rồi về. Tôi còn nhỏ và thậm chí chưa va chạm nhiều, cũng không biết luật lao động là phải đủ 18 tuổi trở lên và phải tự kí hợp đồng này nọ thì hợp đồng mới có giá trị….Tôi mà biết tôi đã gân cổ lên cãi lại với bà chủ rồi.
Biết mình bị lừa tôi ấm ức vô cùng. Các bạn biết không, hạt điều bé tí tẹo nhưng chúng tôi phải cầm từng hạt mà chẻ bung vỏ, 1kg được tính 600đ, chỉ tính hạt còn nguyên vẹn không bể vụn, bể vụn coi như chẻ không công. Mà làm cực khổ lắm, 6h sáng vào làm việc nhưng 4h sáng phải dậy tranh thủ vệ sinh răng mặt, đi toilet chứ trễ là bị kẹt cầu. Ra xưởng làm thì người mới vô tự đi khiêng hàng vào chẻ, vỏ điều chứa nhiều acid lại rất ngứa nữa. Chẻ 1 tuần mà các ngón tay bị ăn lở loét do bao tay bị máy cắt rách, tôi mang khẩu trang nhưng mủ vỏ cũng bắn dính cổ để lại chi chít vết thẹo, 2 bàn chân cũng bị mủ ăn thê thảm luôn, thân thể bé nhỏ của tôi lúc đó chẳng khác nào người ta bị ghẻ lở hay phong cùi vậy.

Ảnh minh họa
Làm được tuần thứ 2 thì chúng tôi cũng tiêu tiền gần hết. Không có xe ra chợ, ngoài cổng nhà trọ có tiệm tạp hóa, mà bà bán tạp hóa cũng ác lắm, bà bán đồ cho công nhân chúng tôi mà cứ như bán vàng nạm ngọc hay kim cương quý hiếm vậy, cắt còn ngọt hơn dao lam nữa. Cá diêu hồng 1 con bé tí mà 30-40 ngàn, 10 ngàn rau muống – luộc ra được hơn 1 chén đầy. Để tiết kiệm tiền cho đến khi nhận lương chúng tôi đành mua chao và rau muống ăn đỡ, hết luộc rồi tới xào tỏi – ăn suốt. Tôi còn thường xuyên nhịn ăn sáng làm việc nữa. Nhà tôi tuy nghèo nhưng tôi chưa bao giờ phải ăn uống vất vả như vậy, mà còn phải ăn đúng 1 món ngày này qua ngày kia nữa chứ. Gạo cũng đắt, thành ra nấu cơm chỉ ăn cầm chừng chứ không dám ăn no. Được hơn 2 tháng thì tôi đổ bệnh, chắc do ăn uống thiếu chất, ngủ thì nằm đất không có chiếu lót, rồi còn thức khuya dậy sớm làm việc nhiều, nên không có sức đề kháng rồi đổ bệnh luôn.
Nghĩ lại thấy thương mình lúc đó, khổ gì đâu, bệnh hoạn cũng không có tiền mua thuốc uống. Tôi bị sốt sáng không đi làm nổi, bạn tôi nghĩ chắc chiều đỡ mệt tôi sẽ đi làm nên thôi không gọi tôi dậy.
Trưa bạn cũng về ăn cơm xong hỏi han vài câu nghĩ tôi cũng ổn, nên lật đật đi làm. Tôi nghĩ mình ngủ nhiều chắc sẽ bớt, nên kêu bạn cho xin nghỉ luôn buổi chiều. Hôm đó phòng đối diện có thằng tên L., hơn tôi 2 tuổi bữa đó hắn không đi làm, bình thường làm chung cũng chỉ xã giao qua lại, hắn là con trai Bắc nên hay chọc ghẹo tôi nói “Con gái miền trung dễ thương, em cũng dễ thương”……
Tôi 18 tuổi nhưng thật sự không biết yêu đương là gì, tôi cũng chưa thích ai lúc đó. Trưa đó khi mọi người đi làm hết, hắn đi toilet ngang thấy phòng tôi khép hờ, nên đẩy cửa vào, thấy tôi nằm hắn hỏi :
– Ơ, sao hôm nay em không đi làm?
Rồi bước vào sờ trán tôi, vuốt tóc tai các kiểu hỏi
– Em bị làm sao thế, sốt à. Em có sao không, ăn uống, thuốc men chưa? …..
Lỗ tai tôi nghe rõ hết mọi câu nói, tiếng động xung quanh, nhưng tôi sốt, mệt. Trong người nóng như lửa đốt, đầu óc nhức ong ong, mắt không mở lên nổi. Cũng không trả lời hắn nhiều.
Ráng nhếch môi lên thều thào:
– Em không sao, anh ra ngoài đi để em ngủ.
Hắn cũng ừ ừ rồi đi ra, một lúc sau hắn lại trở vào, hai dãy nhà với mấy chục phòng lúc này chỉ còn tôi và hắn. Lúc này thú tính của hắn nổi lên kiểu gì mà hắn vào chốt cửa ôm tôi vuốt ve, hôn hít đủ thứ, tôi không bò dậy nổi, la hét chống cự gì cũng yếu ớt, tôi biết mình đang nguy hiểm nên dùng hết sức co chân đạp hắn văng vô cửa cái rầm, hắn nhào tới đè lên cơ thể tôi ôm cứng ngắt, tôi ráng la lên:
-Anh làm cái gì vậy, anh buông tui ra, bớ người ta…,
Hắn nhanh tay bịt miệng tôi, 1 tay kia cởi cúc quần tôi, rồi cởi quần của hắn…..
Hắn cưỡng hiếp tôi….
Hắn như con thú hoang điên loạn lao vào hủy hoại tôi. Dương vật đút vội vào, tôi vẫn còn nhớ chỗ đó của tôi “bựt” một cái, đau chẳng khác gì bị dao cứa vào thịt vậy,…..vùng vẫy, kêu khóc trong tuyệt vọng……. Không có ai nghe thấy, không có người nào cứu tôi….
Xong xuôi, hắn bỏ tôi rã rệu nằm đó trở về phòng tắm rửa, giả vờ đi làm như không có chuyện gì, chắc hắn nghĩ tôi xấu hổ không dám đi tố cáo hay vì cái chó gì tôi không biết. Kiệt sức nằm đó như cái xác chẳng còn chút sức lực nào, khắp người tôi mồ hôi chảy dầm dề, cô bé đau đớn chảy nhiều máu. Hai vẫn mắt nhắm nghiền, trong phút chốc tuyệt vọng tôi nghĩ với tình trạng này chắc mình sẽ chết, khóc cũng không còn sức khóc. Tôi thiếp đi mê man….
Khoảng mấy tiếng sau – tôi nghĩ vậy, cô quét dọn khu trọ đó đi ngang thấy cửa nữa mở nữa đóng. Cô hỏi vọng vô “Ai ở nhà vậy bây?” (câu này cô kể lại chứ tôi không nghe), không thấy ai trả lời, cô đẩy cửa bước vô bật đèn lên thấy tôi nằm nhắm nghiền mắt, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, mặt mũi đầy mồ hôi, cô hoảng hốt tốc mền lên lay lay tôi liên tục, không thấy tôi cử động cô vội vàng chạy ra ngoài kêu cứu. Tôi cũng không biết ai ẵm tôi đi cấp cứu nữa. Lúc tôi tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện, bác sỹ nói thành âm đạo bị rách do động tác quan hệ thô bạo, dẫn đến đau đớn và chảy máu nhiều. Vì tôi sốt cao lại bị cưỡng hiếp nên tôi cũng suýt mất mạng.
Nằm truyền nước và chích thuốc một đêm trong bệnh viện, tôi cứ thấy bản thân nhục nhã và khóc mãi thôi. Sáng, cô giúp việc đem tiền đến bệnh viện đóng tiền viện phí, làm thủ tục cho tôi xuất viện, đưa về.
Thằng L bị bắt nhốt vào tù, nghe nói cũng bị đánh đập, ba mẹ hắn ở ngoài Bắc cũng bỏ luôn không vào. Chiều đó bác hắn từ Bắc bay vào, ông qua phòng tôi quỳ trước mặt khóc lóc, xin tha cho nó, ông ấy năn nỉ tôi cho hắn 1 con đường sống để hắn làm lại từ cuộc đời, xin tôi đừng cho hắn đi tù và nói nhiều lắm tôi không nhớ hết. Lúc đó không ai đứng về phía tôi, bọn họ đứng vây quanh bên ngoài nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, mà không chút động lòng thương xót.
Một số người còn ác mồm miệng nói “Hay là lấy luôn thằng L cho rồi. Xấu hổ muốn chết sau này ai mà thèm lấy. Không có lửa làm sao mà có khỏi, chắc cũng thích thằng L. nó mới dám làm. Mới vô đã có chuyện”.
Bác thằng L. cũng nói