Yêu tôi! Sao cậu không làm được? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Yêu tôi! Sao cậu không làm được? (xem 8515)

Yêu tôi! Sao cậu không làm được?


[h3'>Tác giả: PT1408[/h3'>

Năm 5 tuổi , cô gặp cậu .


Năm 7 tuổi , cô xa cậu .


Năm 17 tuổi , cô gặp lại cậu nhưng lại không nhận ra .


Năm 25 tuổi , …


Cậu vì cô , làm biết bao nhiêu việc ! Cớ sao trong mắt cô cũng chẳng bằng ai ?
.
.
.


Cô vì cậu , đến nơi đất khách quê người . Cậu nào có biết ?
.
.
.


“- Sau này tớ và cậu sẽ sống chung một nhà nhé , ngôi nhà đó sẽ do tớ thiết kế .


– Hứa nhé !


– Okay . ”


“- Dỗ ngọt người yêu xong rồi đấy à ?


– …


– Phải rồi , người yêu làm sao bằng bạn được . Phải ưu tiên quan tâm người yêu hơn chứ !


– Đồ ngốc , người yêu cái gì chứ ? ”


“- Sau này mỗi lần cậu buồn bực , cứ nói với tôi . Bất cứ nơi đâu tôi cũng sẽ đưa cậu đi ! ”


“- Diệu Anh , loại người như cậu , vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi lần nữa ! ”


“- Diệu Anh , tôi hỏi cậu nhé . Bao năm cậu đi , có nhớ tôi chút nào không ?


– Không .


– Tôi cũng vậy . Nếu không phải cậu tự dưng trở về chắc tôi cũng quên mất con nhỏ cùng bàn năm nào rồi . ”


“- Diệu Anh , em rốt cuộc xem tôi là gì chứ ?


– Bạn tốt . ”


“- Hải Đăng , cậu rốt cuộc có nghĩ đến cảm xúc của tôi không ?


– Không , một chút cũng không nghĩ đến . ”


CHAP 1 : ĐƯỢC , TÔI CHẤP TẤT !


– Diệu Anh , em lên phòng giáo viên gặp cô ! – Tiếng cô Hà nhẹ nhàng truyền đến bên tai Diệu Anh .


– Vâng . – Theo phản xạ Diệu Anh gật đầu đáp .


Trên đường đi có vô số ánh mắt nhìn theo Diệu Anh mà ngưỡng mộ . Đơn giản , ở trường này Diệu Anh là học trò cưng của mọi thầy cô , luôn được ưu ái . Diệu Anh là không thể tránh khỏi tự hào , miệng cười tươi .


– Em ngồi xuống đó đi ! – Đến nơi , cô Hà chỉ tay về phía ghế đối diện bên trái rồi ngồi xuống ghế còn lại bên phải .


– Có việc gì sao cô ? – Diệu Anh ngồi xuống thắc mắc hỏi .


– Đợi chút đi , bạn ấy sắp đến rồi .


Diệu Anh dù ôm một bụng thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng chờ đợi .


– Em chào cô , xin lỗi em đến trễ . – Tiếng một nam sinh vang lên , giọng nói này tương đối trầm . Cả hai người lẫn cô Hà và Diệu Anh không hẹn đồng loạt quay sang nhìn .


– Em đến rồi à ? Ngồi đi .


Nam sinh kia sau khi nghe câu nói của cô cũng đi đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh Diệu Anh .


– Diệu Anh ? – Cô Hà thấy Diệu Anh nãy giờ cứ im lặng liền lên tiếng gọi .


– Vâng .


– Đây là Hải Đăng , mới chuyển đến lớp chúng ta .


– Vâng . – Diệu Anh gật đầu rồi quay sang phía Hải Đăng chào hỏi – Chào cậu , tôi là Diệu Anh .


– Chào cậu , tôi là Hải Đăng . – Không biết có phải là Diệu Anh nghe nhầm hay không , nhưng cứ như là đối phương cố ý nhấn mạnh tên mình vậy .


– Diệu Anh , bây giờ cô phải đi họp . Nên em dẫn Đăng đến phòng học rồi giới thiệu với lớp . Tiện thể trong thời gian này em giúp Đăng làm quen với trường lớp nhé ! – Cô Hà cắt ngang màn giới thiệu , đưa tay nhìn đồng hồ nói .


– Vâng , em chào cô . – Diệu Anh lễ phép đáp đứng dậy nói – Đi thôi , Hải Đăng !


Hải Đăng cũng đứng dậy cúi người chào cô Hà rồi bước theo sau Diệu Anh . Dọc hành lang đến lớp , cả hai đều không mở miệng nói một câu .


Đến nơi , trước khi bước vào Diệu Anh quay sang nhắc nhẹ :


– Cậu ở đây ! Tôi vào trước , đến lúc tôi sẽ gọi cậu vào .


– Được .


Diệu Anh mở cửa bước vào . Trời đất ! Đây là cái lớp của cô sao ? Trông nhốn nháo chẳng khác gì cái chợ vỡ cả ! Cái âm thanh ồn ào đến cả Hải Đăng đứng bên ngoài cũng nghe rõ mồn một . Diệu Anh khẽ ho nhẹ một cái , cả lớp quay sang thấy cô đứng ở cửa liền vội vã trở về chỗ cũ .


Trong lớp , mọi người ai cũng quý Diệu Anh . Nhưng Diệu Anh là một lớp trưởng nghiêm túc , thật không thể đùa giỡn .


Cảm thấy lớp đã khá ổn , Diệu Anh bước lên bục giảng thông báo :


– Các cậu , lớp chúng ta hôm nay có bạn mới .


Vừa dứt lời phía bên dưới đã xì xầm bàn tán :


– A , ai thế nhỉ ?


– Không biết trai hay gái ?


– Vào được lớp chuyên này chắc giỏi lắm !


– Nếu mà trai thì tha hồ ngắm , lớp mình chẳng có ma nào đẹp trai cả !


– Ôi , có khi nào là một bông hồng xinh không nhỉ ?


– …


Diệu Anh khẽ liếc mắt nhìn phía bên dưới , mọi người đều biết ý mà im bặt .


– Cậu vào đi !


Bên ngoài nghe thấy được lời Diệu Anh nói cũng đẩy cửa bước vào , lên phía bục giảng giới thiệu :


– Chào mọi người , tôi là Hải Đăng . Mong được giúp đỡ !


Lần này thì cả lớp ồn ào cả lên , đa phần là nữ sinh . Trước mặt họ là một nam sinh cao ráo , đẹp trai ngời ngợi , giọng nói lại ấm áp . Diệu Anh cũng bất lực trước bọn người này , quả là một đám mê trai !


– Quao ! Đẹp trai quá đi mất !


– Ôi ! Giọng cậu ấy hay quá đi mất , nghe thật êm tai !


– Lớp chúng ta thật may mắn ! Cậu ấy chắc chắn cũng là một nhân tài í !


– Lớp trưởng à , cho cậu ấy ngồi bên cạnh tớ đi !


– Diệu Anh , không được ! Chỗ này nè !


– Diệu Anh , chỗ tớ trống , mau sắp xếp cậu ấy ngồi đây đi !


– Diệu Anh …


– Diệu Anh …


– Diệu Anh …


Có người chóng mặt cả lên .


Có người cứ vô tư tươi cười làm quen .


Thường thì Diệu Anh là người quyết định chỗ ngồi , nhưng lần này là Hải Đăng . Cậu ta mới chuyển đến đã gây náo loạn lớp như vậy , cô còn thấy cô Hà có vẻ quý Hải Đăng . E rằng nếu Diệu Anh xếp chỗ không hợp lí sẽ bị hàng trăm ánh mắt đâm chọt mất !

eTruyen.net

– Hải Đăng , cậu muốn ngồi ở đâu ? – Diệu Anh quay sang từ tốn hỏi , tốt nhất là xếp theo ý thích của cậu ta , như vậy sẽ không liên quan gì đến cô .


Sau khi đảo mắt một hồi quanh lớp , Hải Đăng quay sang nhìn Diệu Anh , tay chỉ về phía bàn đầu gần cửa sổ , hỏi :


– Bàn đó không có ai ngồi sao ? Tôi muốn ngồi đó !


Theo hướng tay của Hải Đăng , cả Diệu Anh mà mọi người đều không hẹn đồng loạt nhìn về phía đó .


Diệu Anh nhìn thấy mà suýt sốc ! Không phải chứ ? Sao lại là bàn đó ? Lớp cũng đâu thiếu bàn ?


Ai đó ngớ người ra không biết giải quyết làm sao cho hợp lí .


Ai đó thấy phản ứng của người kia thì đắc ý lắm .


– Chọn bàn khác được không ? – Diệu Anh quay sang giả vờ tươi cười hỏi .


– Sao lại thế ? Bàn đó trống mà . Tôi thích ngồi một mình .


– Bàn đó có người ngồi rồi , không phải bàn trống đâu ! – Có đứa nghe thấy như mở cờ trong bụng , miệng vui mừng đáp .


– Vậy sao ? Thôi kệ , tôi ngồi chung với người đó cũng được . – Lại có đứa giả vờ tiếc nuối dữ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Trong đêm tân hôn, cả nhà được phen sợ hú vía: ‘Bố mẹ ơi, chồng con bị…’

Vừa biết anh có vợ thì tôi phát hiện mình có thai

“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

Nhớ mãi không muốn quên