Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2) (xem 2068)

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

a kìa… Ôi thích thế…


– Lúc khác mình sẽ quay lại đây. – Anh nhắc cô – Bây giờ chúng ta có việc gấp mà.


– Ối, em quên mất.- Sang thoảng thốt kêu lên – Em xin lỗi, em quên mất.


– Có lỗi gì đâu mà em cứ xin rối rít lên thế.- Anh phá lên cười.


Nhưng câu chuyện của hai người bị cắt ngang ngay bởi một giọng nói phía sau:


– Cô cậu là ai thế?


Khánh Nam quay lại. Người đang hỏi anh là một người đàn ông trạc tuổi ba anh, trông rất khỏe khoắn, có nước da hơi rám nắng của người lao động. Ông nhìn hai người vừa tò mò, vừa ngạc nhiên, nhưng không một chút nghi ngại hay đề phòng gì.


– Cháu chào chú… – Anh tiến lại phía ông.


– Ủa, cậu là người miền ngoài hả?


– Dạ vâng, cháu từ ngoài Hà Nội vào ạ!


– Cậu đến mua trái cây à? Hay muốn kí hợp đồng làm ăn?


– Dạ không chú ạ! Cháu đến tìm một người tên là Năm Sơn. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?


– Anh chị tìm thằng Năm có việc chi?- Ông ta nghi hoặc hỏi.


– Dạ, chính anh ấy đã cho cháu địa chỉ này, nhà chú Hai Triều mà. Anh ấy nói nếu cần tìm anh ấy thì cứ đến đây.


– Tui là Hai Triều đây. Hai anh chị quan hệ thế nào với thằng Năm?


– Dạ, thầy của anh Năm nhờ tụi cháu nhắn tin kêu anh ấy về ạ!


– Người đỡ đầu của nó gọi về hả? Ờ, từ hồi ba má nó mất đến giờ thì chỉ có người đó là tốt với nó. Nếu bà ấy gọi nó về thì nó phải về thôi.


– Anh ấy có nhà không chú?


Không đáp lại anh mà người đàn ông quay người, cất tiếng gọi:


– Út Liên đâu?


– Dạ…- Có tiếng đáp lại dõng dạc và lanh lảnh ở đâu đó.


Khoảng 20 giây sau, một cô nhóc chừng 14, 15 tuổi chạy đến, hai bím tóc lúc lắc một cách đáng yêu. Trên tay cô bé là mấy trái vú sữa.


– Dạ ba gọi con?


– Thằng Năm Sơn có nhà không?


– Dạ không thưa ba… Anh Năm với chị Hai đem hoa quả sang bên chùa Pháp Thiên thắp hương rồi.


– Hai đứa nó lại đi với nhau nữa rồi. Thế tụi nó nói chừng nào về?


– Dạ con không rõ đâu ạ!


Cô bé nhìn Khánh Nam cười rõ tươi rồi đỏ mặt chạy vụt đi.


Người đàn ông quay sang nói với anh:


– Hai cô cậu ráng chờ chút xíu, chắc tụi nhỏ về ngay ấy mà.


– Chùa Pháp Thiên có gần đây không chú?- Khánh Nam vội hỏi.


– Không xa lắm. Đi xuồng chừng 30 phút là đến. Nhưng có gấp đến vậy không? Tụi nó chắc về ngay ấy mà.


– Dạ thôi không cần đợi đâu ạ! Cháu sẽ đến đó tìm anh ấy cho nhanh.


– Hai cô cậu chân ướt chân ráo đến đây làm sao biết đường đi mà đòi đi. Thôi nghỉ chút đi. Chút nữa tui kêu con Út đưa hai người qua đó.


– Dạ, cảm ơn chú nhiều.


– Khách sáo chi. Hai cô cậu còn lặn lội đến tận đây báo tin cơ mà. Cũng tại thằng Năm ở vùng núi sâu quá chứ không đánh mỗi cú điện là đến nơi rồi phải không?


– Hay bác làm ơn gọi cho anh ấy giúp cháu được không ạ?


– Ờ… ờ… đợi tôi chút…


Hai Triều như sực nhớ mới rút điện thoại ra, loay hoay bấm gọi đi. Một hồi sau ông quay lại, mặt buồn thiu:


– Con Hai không bắt máy anh ạ! Thôi nếu gấp thế thì cứ để tôi kêu con Út Liên đưa hai người đến đó. Mà hai đứa này kì cục thật, lúc nào cũng cứ nhất định phải đến tận chùa Pháp Thiên mới chịu…


– Vâng, vậy cháu nhờ chú vậy. Xong tụi cháu còn phải trở về Sài Gòn ngay. Nếu không đem được anh ta về lần này thì em gái cháu chết mất.


– Trời đất… Gì mà nghiêm trọng thế?


– Dạ… vì chỉ có anh Năm mới biết cách hái thứ thuốc mà có thể cứu em gái cháu thôi chú ạ!


– Vậy cậu không nói sớm. Út đâu….- Hai Triều lại cất giọng gọi một lần nữa.


– Con đây ba…- Cô bé lại tất tả chạy đến, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán.


– Lấy xuồng đưa hai anh chị đây qua chùa Pháp Thiên tìm anh Năm và chị Hai mau.


– Dạ…- Con bé dạ ran rồi chạy biến đi.


Chùa Pháp Thiên đúng như ông Hai Triều nói, nằm bên một quãng sông vắng, cách đến hơn 30 phút đi xuồng. Nếu tính đường chim bay có lẽ cũng ngắn thôi, nhưng vì phải đi theo những khúc sông, rồi kênh rạch quanh co, chằng chịt nên thành ra đường đi khá xa. Cô bé Út Liên luôn miệng nói về những con nước, những vườn trái cây mà ba người đi qua nhưng Khánh Nam không để tâm lắm.


Khi chiếc xuồng cập bờ, Út Liên nói:


– Đến rồi đó. Đây là chùa Pháp Thiên.


– Anh tưởng nó phải là một ngôi chùa lớn lắm chứ?- Khánh Nam ngẩn ra nhìn ngôi chùa nhỏ nằm giữa một khu vườn cây trái lớn.


Út Liên cười khùng khục với một vẻ rất đáng yêu:


– Chùa Pháp Thiên thật đó anh. Nhưng ba má em nói là nó được dựng từ lâu lắc rồi nên thiêng lắm. Ở đây chỉ có mỗi sư cô thôi. Cũng ít người viếng thăm nơi này lắm vì mới dựng một chùa lớn lắm ở trên thị trấn đó.


– Nhóc đi với anh đi, anh đâu biết anh Năm Sơn mặt mũi ra sao đâu.


Con nhóc cột dây xuồng vào gốc cây rồi nhảy tót lên bờ một cách nhanh nhẹn. Nó đi thẳng về phía ngôi chùa.


Chùa có hai gian. Gian trước có lẽ là nơi thờ tự nên vừa đến gần ba người đã ngửi thấy mùi nhang rất thơm. Còn gian sau có lẽ là nơi ở của vị sư cô ở đây. Một người đang quét lá ở trước sân chùa, thấy ba người bước đến bèn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn. Đó là một vị sư nữ.


– Dạ con chào sư cô.- Út Liên lên tiếng trước – Con là con gái ông Hai Triều ở bên cù lao Mây đó sư cô. Con đến tìm anh Năm Sơn và chị Hai con.


– Mô phật. Hai vị thí chủ đó đã rời chùa rồi.


– Rời chùa ạ?- Nam thốt lên đầy thất vọng – Đi lâu chưa thưa sư cô?


– Cũng được chừng nửa giờ rồi. Sáng hai vị đó qua đây giúp nhà chùa thu hoạch trái cây xong, vừa lên đường về ngay, nghe nói ở nhà có việc gấp.


– Trời đất. Chắc chị Hai đi đường khác rồi nên tụi con mới không gặp. – Út Liên lắc lắc hai bím tóc.- Mà năm nay thu được nhiều trái cây không sư cô?


– Nhờ Phật độ trì nên năm nay hoa trái nhiều. Các vị có muốn mang lộc chùa về nhà thì xin đợi một chút, tôi kêu Diệu Hư mang cho các vị ít trái cây.


– Dạ, cám ơn sư cô, bọn tôi sẽ ghé qua lần sau, giờ chúng tôi phải quay về vì có việc rồi.- Khánh Nam vội lắc đầu từ chối mặc dù anh bắt đầu dần yêu mến vẻ thanh tịnh của nơi này.


– Thưa sư cô con về.- Út Liên khoanh tay chào rồi vội đuổi theo Khánh Nam và Sang.


Mất thêm nửa giờ nữa ba người mới quay lại được về vườn trái cây của nhà Út Liên. Nhưng vừa về đến nơi đã lại nghe thấy Hai Triều la lên:


– Trời đất đi kiểu gì mà không gặp nhau hoài vậy?


– Anh Năm với chị Hai đâu ba? Tụi con đến thì sư cô nói hai người đã về rồi mà.


Hai Triều nhìn Khánh Nam phân trần:


– Hai người vừa đi thì con Hai điện lại cho tui. Tui nói có việc gấp nên tụi nó nói về ngay. Tui chạy theo gọi h

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Facebook gái xinh Nghệ An: Suýt Đẹp Gái

Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Trái đắng cho người vợ không kiềm chế được ham muốn…

Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Voz Full

Brown Eyes….Love