Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2) (xem 2086)

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

xa .


Tình yêu hai đứa sẽ còn mãi dẫu cho hoa kia tàn. ”


Phượng Vũ giơ cành hoa vừa ngắt được lên cao, nghều ngao hát một đoạn ca khúc mà tên của nó là gì cô cũng không nhớ.


” Nào em đâu biết hoa kia mỏng manh


Bồ công anh theo gió bay đi thật nhanh.


Và em cũng thế sao vội vã để anh riêng mình anh. ”


Khánh Nam hát nối vào làm Phượng Vũ sửng sốt đến suýt ngã, phải bám vào tay anh để giữ lại.


– Cô làm gì mà có vẻ thậm xưng thế ? Bộ tôi hát giở đến thế hả? – Khánh Nam đỏ mặt cáu khỉnh hỏi.


– A, không phải, tại tôi ngạc nhiên là anh lại biết hát mấy bài nhạc Việt. – Phượng Vũ cười lắc đầu.


– Cái bài này ngày xưa suốt ngày bà Mai Anh của tôi nghe mà. Nghe hoài lên nhớ lời thôi.


– Mà anh đang đi đâu thế ? Cẩn thận không chúng ta lại đi lạc đấy.


Thực ra Khánh Nam đâu có chủ ý đi tìm Trác Vân, con bé đó lanh lợi kiểu gì chả tìm ra đường về, anh chỉ muốn có những khoảnh khắc đáng nhớ ở đây cùng Phượng Vũ, trước khi anh ra nước ngoài. Trước đây anh khao khát đi khỏi đây bấy nhiêu thì bay giờ anh lại lưu luyến bấy nhiêu.


Khánh Nam rẽ vào một bãi đá, nơi có những tán cây rộng. Hai người ngồi xuống một phiến đá phẳng. Khánh Nam ngó xuống chân Vũ, hỏi vẻ quan tâm:


– Chân cô sao rồi?


– Vấp có hòn đá mà cũng tím lên nè. – Phượng Vũ suýt xoa.


– Cũng tại cô vụng về quá cơ. – Anh chặc lưỡi.


– Thôi đi, nếu không phải tại anh đi nhanh thì đâu ra nông nỗi này. – Cô cự lại.


– Con nhóc này không biết chạy chỗ nào nữa. – Kánh Nam ngó xung quanh chép miệng, xụi lơ luôn cái vụ hai người đang tranh cãi.


Cùng lúc đó, trong một hang núi nhỏ, cái mát lạnh của hang giữa trưa nóng nực làm Trác Vân khẽ rùng mình. Người nó mỏi nhừ, không hẳn vì nó đang nằm trên một phiến đá mà là vì nó vừa bị ngã từ trên núi xuống. Lúc đó đang lang thang tìm đường, nó vấp té và lăn xuống một dốc thấp. Có lẽ người nó đã bầm dập hết rồi.


– Cô tỉnh rồi à? – Anh ta nhìn nó, nhẹ nhàng hỏi.


– Em biết thế nào cũng gặp lại anh mà – Nó cười và nói một câu mà dường như cái tình trạng của nó hiện nay chẳng nhằm nhò gì cả.


Việt tròn mắt có vẻ không hiểu. Nó tiếp:


– Em chẳng biết làng mà anh ở nó ở chỗ nào, nên em cứ đi theo hướng mà anh hay đi. Cũng may ngã xuống mới gặp được anh đúng không?


Nếu là Khánh Nam thì người con gái ngồi trước mặt anh sẽ bị đánh giá là thần kinh, nhưng Việt, một chàng trai hiền lành chất phác lớn lên giữa núi rừng thì chỉ nhìn cô bé có vẻ không hiểu mà thôi.


– Tại sao lại đi tìm tôi?


– Vì em rất thích anh nên em muốn đi tìm xem anh ở đâu. – Nó nói không ngần ngại, không vòng vo.


Việt lại tròn mắt tiếp tục nhìn cô bé kì lạ này.


– Thấy chưa, rõ ràng là mình có duyên mà. Nếu không cứ mỗi lần mong gặp anh là em lại gặp được anh ngay.


– Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về. Tôi còn về nhà nữa, sắp tối rồi. – Việt đứng dậy.


Trác Vân nhổm hẳn dậy, một cái ê mình làm nó phải nhăn mặt. Từ hồi nào đến giờ nó đâu có biết bị thương hay bị đau là gì đâu.


– Về nhà anh không được à?


– Cô phải về nhà cô chứ?


– Em thích về nhà anh


Cái tính trẻ con của Trác Vân xưa nay có ai trái lại được đâu.


– Cô không thể về nhà tôi được. Mẹ tôi không thích thế.


– À … thế thôi vậy. Thế anh đưa em về nhà đi, rồi em bảo anh Gấu em lái xe chở anh về nhà.


– Nhà cô ở đâu?


– Không nhớ ở hướng nào. Cạnh nhà ông ngoại Phi Long đó.


– Nông trường Phi Long. Cô là cháu ngoại ông ấy, nhưng nghe nói ông ấy đâu có con gái.


– Mẹ em là con nuôi của ông ngoại. Nhà em ngay gần đó.


– Cô ở biệt thự Hoàng Dương? – Việt nhìn nó nghi ngờ.


– Phải.


– Được. Tôi biết chỗ đó, để tôi đưa cô về.


Việt lại đeo cái gùi lên lưng và tiến lại phía Trác Vân. Cúi xuống, anh không thấy nó đang đỏ mặt bối rối, Việt nâng nó lên trên hay cánh tay khỏe khoắn của mình và bước ra khỏi hang.


Ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt một màu, thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Việt. Không mang cái vẻ đẹp kiểu đại công tử như anh trai Khánh Nam hay những anh chàng hay theo đuôi nó trước đây, Việt có vẻ đẹp khá mộc, nhẹ nhàng, đậm chất núi rừng. Đôi mắt anh sáng luôn ánh lên những cái nhìn hoang dã. Nó đưa tay lau một giọt mồ hôi vừa chảy xuống cổ Việt, nói:


– Nếu anh mệt thì cứ bỏ em xuống nhé!


Việt lặng im cứ bước thẳng lên phía trước. Thế là trong khi Khánh Nam đang dạo chơi trong thung lũng hoa cùng Phượng Vũ, thì Việt đã đưa Vân về đến biệt thự Hoàng Dương bằng chính đôi tay và đôi chân anh. Bàn chân quen đi rừng leo núi của anh dường như chẳng hề mệt mỏi chút nào.


Thả nó ở cổng, Việt định quay lưng đi, nhưng Vân đã gọi giật lại:


– Anh Việt, khoan đã. Hai ngày nữa em rời khỏi đây cùng ba mẹ rồi. Chiều mai anh đến chùa Thạch Liên nhé!


Việt không đáp, cũng không quay lại. Vân nói với theo:


– Anh mà không đến là em sẽ không về đâu đấy.


Nhưng nó xụ mặt xuống vì thấy Việt đã đi xa lắm rồi.


Nó mong là anh sẽ đến gặp nó.


Chương 13


Tạm biệt dấu yêu


Tiếng củi cháy lép bép nơi bếp lửa, nơi duy nhất có ánh sáng trong nhà sàn lúc này, một người đàn ông đang thổi bếp, chốc chốc lại liếc chừng về phía cầu thang. Bên ngoài trời đang tối dần, có ánh chớp báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn. Giờ này mà đứa cháu anh vẫn chưa về.


Có tiếng ho khan, người đàn ông lo lắng nhìn về phía đó, nơi có một người phụ nữ đang ho rũ rượi vì căn bệnh lâu năm của mình. Đó là chị dâu của anh. Nồi thuốc vẫn còn đầy nước nên anh chưa thể chắt ra cho chị dâu uống được.


Tiếng lạch cạch ở phía dưới báo cho anh biết đứa cháu của anh đã về đến nơi. Anh cất tiếng hỏi:


– Sao hôm nay về muộn thế?


– Cháu đi hái thêm lá thuốc để sư thầy gói thuốc cho mẹ.- Việt đáp lại- Cháu có bắt được con cá ở dưới suối đây, chú làm cơm giúp cháu, cháu mang thuốc qua cho sư thầy.


– Trời tối rồi, lại sắp mưa nữa, mày đi đường rừng nguy hiểm lắm.- Mẹ anh nói vọng xuống.


– Không sao đâu mẹ, con đi rồi về liền.


Anh nói và lại xốc cái gùi lên lưng và bước đi về phía thung lũng Thạch Liên.


Việt quen sư thầy từ khi biết đi rừng. Sư thầy tốt bụng đã chỉ cho anh bài thuốc nam để chữa bệnh cho mẹ mình. Việt thường hay hái lá thuốc đến nhờ sư thầy gói thành từng thang một để đem về sắc cho mẹ uống. Biết sư thầy ở một mình trong núi này, anh hay đem củi và rau rừng đến cho thầy, đôi khi là củ sắn, cái bắp của nhà trồng.


Việt đến được chùa Thạch Liên thì người anh đã ướt hết. Sư thầy đưa anh đĩa xôi thầy mới cúng xong để anh ăn cho đỡ đói. Thầy khuyên anh nên ở lại chùa hôm sau hãy về, nhưng anh sợ mẹ lo lắng nên ăn xong đĩa xôi, anh đứng dậy xin

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Anh dùng hàng giả lâu rồi nên không phân biệt được à?”

Nếu bạn đang mất niềm tin vào tình yêu và không có gì trong tay

7 Ngày Để Giữ 1 Tình Yêu

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tình Cũ Và Bát Phở Của Vợ