– Tôi ngoan cũng được, tôi hư hỏng cũng được, tránh xa tôi ra…
Cô ta chạy vụt qua anh để đi vào trong.
– Cô…này…tôi không có ý đó…
Nhưng Phượng Vũ đã chẳng còn nghe được những gì anh nói nữa. Khi anh trở lại bữa tiệc, cô ta tỉnh queo, vẫn nói chuyện vui vẻ với anh chàng luật sư kia.
– Phượng Vũ càng lớn càng xinh giống mẹ nhỉ?- Mẹ anh nói như thế sau khi nhìn cô rất lâu.
– Giống mẹ nhưng tính thì lại giống bố nên toàn bị bắt nạt thôi.- Cô Tú Linh cười đáp thay con gái.
“Ặc”- Khánh Nam suýt bị sặc bia khi nghe thấy thế- “Cô ta có bao giờ chịu thua cái gì đâu mà toàn bị bắt nạt chứ.”
– Cháu xin lỗi cả nhà…- Cô ta đột nhiên đứng dậy khiến anh phải ngẩng đầu lên nhìn- Cháu có việc phải về trường rồi, cháu xin phép đi trước ạ!
– Con có cần bố đưa đi không hay tự bắt taxi?
Phượng Vũ chưa kịp đáp thì Huy, anh chàng luật sư con nuôi chú Tùng đứng dậy, nói:
– Dạ để cháu đưa em đi cũng được ạ.
– Ừ, vậy con đưa em về đó rồi quay lại đây nhé!- Chú Tùng gật đầu nói với con.
Sự rời đi của Phượng Vũ làm cho tâm trí Nam cũng chẳng còn ở lại bữa tiệc nữa. Những lời của anh khi nãy đã làm cô bị tổn thương. Phải rồi, có lẽ cô đã nghĩ anh đang lôi cái bí mật trong quá khứ của cô mà chỉ có hai người biết ra để hạ thấp cô? Chỉ có thế cô mới tỏ ra giận dữ như thế.
Buổi tối sau bữa tiệc ấy, mẹ gọi anh đi dạo cùng bà trên con đường quanh bờ Hồ. Lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác đi cùng mẹ mình, khoác lấy đôi vai nhỏ của bà và nói những câu chuyện làm cho bà vui. Nhưng hôm nay bà có một thái độ rất lạ, hình như bà đang suy nghĩ chuyện gì mông lung lắm.
– Con thấy sống ở đây thế nào?- Mẹ anh hỏi khi hai người ngồi xuống một ghế đá.
– Ổn mẹ ạ!- Anh đáp nhưng hoàn toàn không chắc về câu trả lời của mình nữa.
– Vậy con muốn sống ở đây không hay vẫn muốn sang Mỹ học?
– Nếu được thì con vẫn chọn đi Mỹ. Đâu có nghĩa là con sẽ đi hẳn đâu ạ! Con sẽ lại trở về mà.
– Vài năm nữa, ba mẹ sẽ bán tập đoàn và về đây sống, giúp bà nội và bác Phương điều hành Lotus. Con còn quá nhỏ để cáng đáng một sự nghiệp quá lớn như thế.
– Ba định bán Silver Wings thật sao ạ?
– Phải… theo đuổi mãi sự nghiệp cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất mà thôi. Ba mẹ muốn về sống với quê hương, với bạn bè cũ, báo hiếu với bà nội. Nhưng nếu hai con thích, ba mẹ cũng không thể ngăn các con bay nhảy.
– Không mẹ à, con nghĩ…con sẽ về đây.
Nam lúng túng quay đi tránh cái nhìn của mẹ anh. Có lẽ bà hiểu những gì đang diễn ra trong lòng anh lúc này.
– Bà nội có ý tán thành cho con và cô bé Sang đó… Ý con thế nào? Bà nói là con rất ưng ý với cô bé đó. Mẹ cũng thấy nó xinh xắn dễ thương… Nhưng quan trọng là cảm xúc thật của con.
– Sang còn bé mà mẹ…
– Đó là lý do sao?- Thảo Nhi tủm tỉm cười với con trai.
– Ơ, thì… Nói chung là con thấy thế nào cũng được ạ!
– Còn Vũ, con thấy sao? Con bé đó cũng xinh xắn đấy chứ, hơn nữa con cũng có vẻ chú ý đến nó. Mẹ thấy con nhìn con bé trong suốt bữa ăn.
– Không đời nào con thích cái con nhỏ xấu xí đó đâu ạ!- Anh vùng vằng đáp lại, vẫn còn tức khi nghĩ đến chuyện cô ta thản nhiên phớt lờ anh mà đi cười cười nói nói với thằng cha luật sư kia.
– Con vẫn còn trẻ con lắm, con trai của mẹ ạ!- Mẹ anh lắc đầu cười.- Dù sao mấy đứa cũng còn trẻ, nên suy nghĩ kĩ càng trước tình cảm của mình, đừng để sau này phải hối tiếc. Ba mẹ không quan trọng chuyện người con chọn có thể mang lại cho con những gì trong sự nghiệp sau này, cái quan trọng là phải đem đến cho con một cảm giác an toàn về hậu phương. Sau này con có chọn một trong hai cô bé này, dù là ai thì mẹ cũng sẽ vui vẻ chào đón.
– Có phải ngày xưa ba mẹ và cô chú Khánh đã có lời hẹn là sau này sẽ làm sui gia với nhau ạ?- Anh ngập ngừng hỏi.
– Người hứa là con chứ có phải ba mẹ đâu.
– Cái gì ạ?
– Ngày con còn bé, chú Khánh có hỏi con có làm con rể chú ấy không, và con đồng ý ngay đấy chứ. Đừng lo chuyện đó, đó chỉ là câu chuyện vui thôi mà. Nếu chọn ai cũng phải báo cho mẹ một câu nhé!
– Con biết mà mẹ yêu.
– Nhớ là làm chuyện gì cũng phải cân nhắc cho kĩ đó. Ba mẹ giờ trông vào sự tự nhận thức và trưởng thành của con mà thôi.
– Hì… mẹ yên tâm đi. Con là con trai lớn của mẹ cơ mà. Thôi mẹ con mình về, mai ba mẹ với Cún còn về Hải Phòng thăm ông bà nữa. Con phải đi học nên không về được. Chắc đến khi vào thăm ông ngoại Phi Long con sẽ đi.
– Ừ… vậy về thôi…- Thảo Nhi đứng dậy gật đầu và chậm rãi bước đi cạnh cậu con trai cao lớn của mình.
Chương 10
“Đừng yêu em…”
Khánh Nam tìm mãi mới thấy Phượng Vũ đang ngồi ăn với đám bạn ở một bàn tít góc xa. Cô ta đang cười nói cái gì đó rất vui vẻ nữa chứ.
“Xấu gái, qua đây ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Tôi đnag ngồi với bạn.”
“Cô có qua đây không thì bảo nào, để tôi qua rước cô.”
“Thần kinh.” Phượng Vũ đáp một câu cụt lủn và cúp máy cái rụp.
Điện thoại đổ chuông lần hai.
“Còn nhớ yêu cầu cô hứa làm cho tôi không hả? Qua đây, yêu cầu đấy.”
Lần thứ hai Phượng Vũ cúp máy, nhưng lần này anh có thấy cô đứng dậy, nói gì đó với lũ bạn rồi bê khay đồ ăn trưa đến bàn quen thuộc của hai người. Đặt cái khay lên bàn đầy thô lỗ làm nước canh sóng cả ra ngoài, Phượng Vũ ngồi phịch xuống, nhìn anh bằng một vẻ đầy cam chịu.
– Làm cái gì mà nhìn tôi như nhìn kẻ thù thế? – Anh trừng mắt nhìn lại cô.
– Tôi qua rồi đây, anh có nói gì nói luôn đi.
– Đợi tôi ăn xong đã. – Khánh Nam nói và cúi đầu ăn tiếp.
“Hôm qua sao mà tươi hơn hớn thế, bây giờ vác cái bộ mặt như âm binh.”
Đặt cái thìa xuống, anh thản nhiên rót nước ngọt ra cốc uống, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
– Này, tôi đã nói là hôm qua tôi không có ý nói thế cơ mà, sao cứ nhìn tôi thế hả? Ức chế chết đi được. – Anh ngẩng lên, quát.
– Đấy là tất cả những gì anh muốn nói à?
– Tất nhiên là không. Cô cứ nhìn tôi thế kia làm sao tôi nói được.
– Được rồi. – Phượng Vũ quay đi. – Thế này chắc là nói được chứ hả?
– Cô… điên à? – Anh gắt.
Phượng Vũ quay vào trợn mắt nhìn anh định nẹt một câu thì anh tiếp:
– Tôi thích…
Chuông điện thoại đổ làm anh giật mình im bặt.
– Cô không để yên lặng được à? – Anh lại quát.
– Có phải giờ học đâu mà để yên lặng.
Cô ta lườm anh rồi bắt máy. Ba mươi giây sau, cô ta đặt máy xuống, quay vào giục:
– Nào, có gì thì nói nhanh lên, tôi phả