Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất (xem 3126)

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

i đóng phim rồi sao?” Tôi kinh ngạc kêu lên.


“Đúng vậy, còn động viên mình cố gắng nữa kìa”. Viên Viên tự hào nói.


Bỗng nhiên, một hôm, Chương Ngự lãi sừng sững xuất hiện ở trước cổng cơ quan tôi, dựa người vào chiếc xe Mer Benz sang trọng đó, tay chống cằm vẻ tùy hứng.


Có lẽ là do bầu trời quá trong xanh, ánh mặt trời tươi sáng, khiến người khác có thể nhìn thấy rõ thứ ánh sáng yếu ớt phản xạ từ chiếc áo sơ mi trắng như ngà voi của anh, khiến cho khuôn mặt nhẵn mịn của anh cũng phát sáng, cả con người, trông thật sạch sẽ sáng sủa như thể không phải người chốn phàm trần.


Nếu như không có đuôi mắt khẽ nhăn, chẳng ai có thể đoán được thực sự tâm trạng anh rất không vui.


Tôi thận trọng gọi tên anh, sợ rằng sẽ phá mất bầu không khí tĩnh lặng này. Anh dường như đứng im ở đó, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.


“Hi, đã lâu không gặp”.


Đúng vậy, lâu lắm rồi, lâu đến độ chúng tôi đều cảm thấy khung cảnh này quá xa lạ, cỏ vẻ không quen.


Chương Ngự lấy từ trong xe ra một chiếc hộp chữ nhật dài, đưa cho tôi, “Món đồ này, không biết em thích không?”


Tôi từ từ mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền mặt phỉ thúy màu xanh lam, mặt hình ô-van, chạm khảm vô cùng tinh tế, dưới ánh sáng mặt trời, toát ra ánh sáng xanh dìu dịu, sáng trong nhưng không chói mắt.


Tôi vỗn chẳng có khái niệm về mấy thứ này, chỉ biết rằng phỉ thúy rất đắt tiền. Tôi cầm sợi dây chuyền giơ lên cổ mình ướm thử, đùa với anh, “Hồng nhan tri kỷ của anh không lấy à?”


“Không phải”. Anh có vẻ không vui, “Anh chẳng có ai là hồng nhan tri kỷ cả”.


“Vậy tại sao bỗng dưng lại tặng em cái này?” Tôi cầm lấy mặt dây chuyền quan sát sự thay đổi màu sắc của nó dưới ánh mặt trời.


“Tặng cho em món đồ, sao có nhiều câu tại sao thế?”


“Không có công không nhận bổng lộc mà”. Tôi cười, sợi dây chuyền này xem ra không phải loại bình thường, món đồ quá đắt tiền, tôi chẳng dám nhận đâu.


“Không lấy thì ném đi”. Tính tình nóng nảy của Chương Ngự luôn bộc phát rất nhanh, miệng anh sặc mùi thuốc nổ.


“Anh nổi nóng cái gì chứ, ai đã làm anh nổi giận, mà trút giận lên em vậy?”


Tôi không hiểu tại sao tôi luôn là người hứng chịu cơn giận của anh.


“Ngoài em ra, làm gì có ai dám làm anh nổi giận?” Anh thở dài.


“Em đã gây chuyện với anh khi nào chứ?” Ít nhất cũng đã hai tháng không gặp, sao tôi có thể gây chuyện với anh được?


“Sợi dây chuyền này, anh mua nó trong một cuộc bán đấu giá ở Đài Loan, cứ tưởng em sẽ thích nó”. Anh ủ rũ nói.


“Con người em chỉ thích tiền, lần sau đừng mua những thứ linh tinh cho em, anh cứ đưa luôn tiền mặt cho em là được”. Tôi cười nói với anh.


“Ngoài tiền ra, không có thứ gì em thích nữa sao?” Anh hỏi.


Tôi thích gì thì liên quan gì tới anh chứ? Chúng ta chỉ là bạn bè, thứ mà tôi thích chưa chắc anh đã tặng được, hoặc là anh không thể tặng nổi.


“Anh không cần quan tâm xem em thích gì, thật đấy, em và anh không thân thích”.


“Sao em lại ăn nói kiểu làm tổn thương người khác như vậy?” Anh bực bội bước lên xe, rời khỏi đấy với tốc độ nhanh nhất có thể.


Ngắm sợi dây chuyền mặt phỉ thúy đó, nhìn những hạt khói bụi nhỏ li ti đang bay lơ lửng trước mắt, tâm trạng tôi cũng trở nên mơ màng mù mịt theo. Là tôi làm tổn thương người khác sao? Tôi không thể không kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi, cố gắng cự tuyệt thứ tình cảm thấp thoáng trong tim mình.


Bởi vì, tôi biết rất rõ, tôi và Chương Ngự là hai đường thẳng song song không thể gặp được nhau.


Mấy hôm sau, Chương Ngự lại gọi điện thoại cho tôi như thể không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn quên hết những chuyện không vui trước đây. “Em đến đây xem bọn anh đánh mạt chược đi, một mình em ở nhà chán chết đi được”.


“Không được, em bận”. Tôi khéo léo từ chối lời mời của anh.


Những ngày cuối tuần của tôi đều đã được xếp lịch, cục đã có kế hoạch phân cho tôi chiếc xe ô tô, nhưng với điều kiện tôi phải thi được bằng lái xe ô tô. Cho nên tôi đã đăng ký đi học, bắt đầu học lái.


Cùng đi đăng ký học lái với tôi có một giáo sư giảng viên đại học Tôn Trác, chúng tôi được xếp vào chung một nhóm, do cùng một thầy giáo hướng dẫn. Trước đây tôi đều nghĩ, giáo sư chắc chắn là một vị đứng tuổi đeo đôi kính dày cộm, trên đầu chẳng có mấy sợi tóc, nhưng thực tế lại không giống như vậy, trông rất trẻ trung, còn có thể ca hát khiêu vũ, ngoài giờ tập lái xe, thường xuyên đưa tôi đi hát, để thay đổi không khí. Cho nên quá trình học lái xe trở nên khá thú vị.


Sau khi kỳ thi bằng lái kết thúc, để chúc mừng việc chúng tôi đều thi đỗ một cách thuận lợi, anh đề nghị cùng đi ăn một bữa, địa điểm là ở Tiêu Hương. Lúc đầu nghe đến cái tên địa danh này còn cảm thấy xa lạ, nhưng sau nghe anh nói rõ tôi mới biết, chính là nhà hàng ăn Tứ Xuyên của Côn Thiếu ở khu vực thành cổ, Tiêu Viễn đã đưa tôi đến một lần.


Vì đã đồng ý với anh, nên cũng ngại đổi chỗ. Có mấy lần cố ý nói với anh nơi đó rất đắt, nhưng anh chỉ cười, vốn không để tâm.


Thời buổi này người có tiền nhiều thật, ngay cả giáo sư đại học cũng có thể dễ dàng đi đến những nơi đắt đỏ đó.


Khi tôi đến, Tôn Trác đã ở đại sảnh tầng 1 đợi tôi, nói: “Tôi đã dặn anh rể rồi, bố trí cho chúng ta một phòng riêng trên tầng”.


Đợi đã, lẽ nào Côn Thiếu là anh rể của anh?


Đi lên tầng trên, nghe thấy tiếng mạt chược sột soạt, sau đó một đám người hiện ra, có người hét: “Đánh suốt cả một ngày, mệt chết đi được”.


Cũng có người kêu: “Lưng đau nhức quá”.


“Phải ăn thịt bồi bổ thôi”.


“Lưng đau thì cần bồi bổ thịt cừu thiến”.


“Đại ca đau lưng có phải vì hôm qua vận động quá sức không, cần bồi bổ pín cừu, cô minh tinh mới quen hấp dẫn chứ?”


“Mệt chết đi được, lần sau những loại việc thế này các cậu tự xử lý”.


“Đại ca hôm nay thắng bạc, phải mời bọn em chứ?”


“Cho các cậu hết, tôi lấy tiền làm gì”.


“Đại ca ở tình trường và sòng bạc đều thắng lớn”.


“…”


Tôi nghe ù hết cả tai, trong đám người này, Côn Thiếu, Chương Ngự, còn có cả mấy người lần trước đánh mạt chược đã từng gặp, họ đều gọi Chương Ngự là đại ca. Tôi vẫn luôn ở phía sau bọn họ, còn Tôn Trác đã đi đến cuối hành lang, tôi không đi qua được, đành phải nói: “Xin nhường đường”.


Chương Ngự quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt tôi, “Là em à?” Anh kinh ngạc nói.


“Xin nhường đường”. Tôi mặc kệ anh, đi qua chỗ anh, theo sát Tôn Trác. Phía sau lưng có âm thanh truyền tới, “Sao vậy, đại ca, hôm nay chúng ta bồi bổ loại pín gì?”


“…”


Tất cả mọi thứ đều dần dần trở nên xa xôi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Tôn Trác nói: “Cứ tưởng em bị lạc đường rồi cơ”.


Tôi hoảng hốt, có thể tất cả cảnh tượng vừa xảy ra đều chỉ là tưởng tượng của tôi, không thực sự tồn tại.


Nhưng, sao lại có giọng nói rành rọt như vậy?


“Khả Lạc”.


Ôi, rốt cuộc không phải là cùng một kiểu người, đã bị trù định không thể nào lý giải và tiếp nhận một số quan điểm và hành vi.


4. Say rượu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người dành trọn cả yêu thương…

Chiếc balo đựng đầy hạnh phúc

Cứ về nhà là vợ bắt trả bài đủ tư thế lạ, tôi nhiệt tình hưởng ứng, đến khi..

Chị dâu hất hàm bảo mẹ em ” Bà thấy thế mà không dọn đi à!”

Chuyện tình tay ba giữa hai chàng hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo