Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất (xem 3056)

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

ở lại, mới không phụ với ý nghĩa cái tên mà mẹ cháu đã đặt cho cháu”.


Buổi tối về nhà, mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách, lật xem quyển album cũ.


“Mẹ, con đói rồi”.


Mẹ gấp cuốn album lại, “Buổi trưa mẹ đi có chút việc, về muộn quá, chưa nấu cơm cho con được, không thì hôm nay ra ngoài ăn đi”. Giọng nói của mẹ lộ rõ sự uể oải, có vẻ như rất mệt.


“Vậy mẹ mời nhé”. Tôi cố ý trêu mẹ.


Chúng tôi chọn một quán lẩu ở gần hà, gọi rất nhiều đồ ăn.


Mẹ tôi ăn rất ít, cứ ngồi nhìn.


“Mẹ, sao mẹ không ăn chứ? Dạo này mẹ gầy đi rồi, có phải đang giảm béo không ạ?”


“Giảm béo? Đúng thế, người có tuổi rồi mà béo là dễ mắc bệnh ba cao (1), thôi thì mẹ ăn ít đi chút, để đề phòng”. Mẹ hiền từ nhìn tôi cười.


“Mẹ, con nói với mẹ một chuyện, mẹ không được giận đấy! Gần đây, con và Tiêu Viễn…” đến chỗ then chốt, tôi không biết nên mở lời như thế nào.


“Bọn con gặp nhau rồi à?”


“Thực ra, anh ấy từ lâu đã là tổng giám sát kỹ thuật của tổ dự án bọn con, con chưa nói với mẹ, sợ mẹ phải nghĩ nhiều”.


“Mẹ không phản đối bọn con đến với nhau,nhưng chỉ sợ con mẹ sẽ bị tổn thương”.


“Tiêu Viễn rất yêu con”.


“Nhưng gia đình của cậu ấy không chấp nhận con”.


“Con chưa nghĩ nhiều đến thế…”


“Khả Khả, mẹ chỉ hy vọng con được hạnh phúc suốt đời”. Mẹ nhìn tôi mỉm cười.


“Làm con gái của mẹ, đã rất hạnh phúc rồi”. Tôi dùng cái miệng ăn dính đầy mỡ hôn mẹ một cái.


“Nghịch ngợm!” Mẹ không hề lấy tay lau vết mỡ dính đầy mặt, chỉ chăm chú nhìn tôi.


Đi đến trung tâm thương mại mua giày thể thao với Tiêu Viễn, anh thích một đôi Nike màu đen, tôi lại thích một đôi Adidas màu trắng.


“Em trả tiền thì mua Adidas”. Anh cố tình trêu tôi.


“Thôi thì anh mua đôi Nike đi”. Đôi giày đắt như thế tôi không trả tiền hộ anh đâu.


“Thôi anh trả tiền mua Adidas vậy…” Anh nói vẻ tức giận.


“Tại sao lại chuyển thành mua Adidas?”


“Tại vì nó màu trắng, anh đi vào, em cúi đầu là có thể tìm thấy anh trong đám đông”. Tiêu Viễn cười nói. Tôi cười anh mất công lo nghĩ, “Tìm anh, tại sao phải cúi đầu?”


“Vì đó là thói quen của em, nhìn xem, anh vừa nói một câu em lại cúi đầu rồi”>


“Được rồi, nhanh mua giày đi”.


Một buổi trưa, vừa ăn cơm xong, bác ở phòng văn thư gọi tôi: “Ở cửa có người tìm”.


Ra khỏi cửa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn tôi gật gật đầu, “Xin hỏi có phải cô Điền Khả Lạc không?”


“Tôi đây”.


“Cục trưởng Thẩm của chúng tôi, thân mẫu của đồng chí Tiêu Viễn muốn tìm cô nói chuyện”. Ông ta giơ tay làm động tác xin mời.


Tôi đi theo ông ta một đoạn khá xa, lên một chiếc xe. Khoảng chừng 15 phút đi xe, xe dừng ở của một tứ hợp viện, “Cô Điền, xin mời”. Có người khách khí ra mời tôi vào.


Tứ hợp viện không lớn, sắp xếp rất ngăn nắp. Cánh cửa phòng bên đang mở, có người dẫn tôi vào trong, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng, dùng ánh mắt nghiêm nghị quan sát tôi.


“Cô là cô Điền?” Bà ta hỏi, giọng nói không to, nhưng lộ rõ vẻ uy nghiêm.


Tôi gật gật đầu.


“Tôi là thân mẫu của Tiêu Viễn”. Mẹ thì gọi là mẹ, lại còn nói là thân mẫu, luận đến nửa ngày chẳng phải đều cùng một nghĩa cả sao.


“Mời cô Điền đến đây là muốn nói với cô, tháng sau Tiêu Viễn và Ngô Duyệt sẽ đính hôn”. Ngữ khí của bà ta thăm dò, thái độ đầy vẻ khinh thị.


Có phải tôi nên nói câu chúc mừng?


“Có lẽ cô Điền cũng biết, Tiêu Viễn nhà chúng tôi không phải là con nhà bình thường. Tìm đối tượng không thể tùy tiện được. Cô Điền tuy đã tiếp xúc khá thân cận với Tiêu Viễn của chúng tôi, nhưng rốt cuộc thân phận địa vị ở đây xem ra…”


Không đợi bà ta nói hết, tôi bèn cười nói: “Tiêu Viễn yêu cháu”.


“Yêu cô thì làm sao? Chẳng lẽ cô chấp nhận sống mãi với nó mà không có danh phận gì sao?”


“Chúng cháu sẽ kết hôn”.


“Đúng là còn quá trẻ, ý nghĩ cũng thật giản đơn”. Mẹ Tiêu Viễn lắc đầu.


“Cô có muốn xem ảnh cưới của Tiêu Viễn và Ngô Duyệt không? Năm ngoái chụp ở nước ngoài đấy. Ngô Duyệt và Tiêu Viễn là thanh mai trúc mã, cô ấy luôn bên cạnh Tiêu Viễn khi nó học ở nước ngoài. Nếu năm ngoái Tiêu Viễn không bị tai nạn giao thông, chúng nó đã đính hôn rồi”.


Tim tôi gần như tê cứng lại, “Tiêu Viễn sẽ không yêu người khác. Anh ấy yêu cháu”. Tôi ấp úng nói.


“Tiêu Viễn chỉ nhất thời mê muội cô thôi, đó không phải là tình yêu”.


“Cho dù bác nói gì, cháu vẫn tin Tiêu Viễn, cháu tin Tiêu Viễn. Bác không thể chia cắt chúng cháu”.


Ra khỏi nhà Tiêu Viễn, tôi gọi điện đến tổ dự án, anh Điền nghe máy, “Tổng giám sát Tiêu tìm em đấy”.


“Buổi chiều em không đến nữa, anh giúp em tìm lý do xin nghỉ nhé”. Tôi nhờ cậy anh Điền.


“Em sao thế? Tại sao lại như khóc vậy?” Anh Điền hỏi tôi.


“Không sao đâu, cổ họng em bị đau ạ”.


—————————–


(1) Huyết áp cao, mỡ trong máu cao, đường trong nước tiểu cao.


2. Nỗi đau không thể chịu đựng


Trên đường về nhà, nhìn thấy mẹ tôi ở xa. Mẹ vội vội vàng vàng như bận đi đâu đó, tôi chỉ cần đi nhanh vài bước nữa là đuổi kịp, thì nhìn thấy mẹ bước vào bệnh viện.


Lấy số đăng ký xong, mẹ đi thẳng vào phòng trị liệu nội khoa, tôi sát lại cửa phòng, nghe thấy bác sĩ nói:


“Tình hình này của chị, xem tấm phim chụp đã thấy rõ là rất nghiêm trọng rồi, cần nhanh chóng thu xếp thực hiện phẫu thuật ngay”.


“Có thể không làm được không? Dù sao tình trạng này của tôi làm phẫu thuật hay không làm phẫu thuật cũng không có sự khác biệt gì”. Giọng mẹ tôi có chút run rẩy.


“Chúng tôi vẫn khuyên chị nên làm. Bây giờ kỹ thuật rất phát triển, tỷ lệ điều trị được ung thư đã rất cao rồi”.


“Để tôi suy nghĩ đã…”


“Cần phải nhanh chóng quyết định đi. Người nhà của chị đâu? Họ có ý kiến gì không?”


“Con gái tôi vẫn chưa biết, bây giờ không thể nói với nó được”. Tiếng mẹ như đâm thủng màng nhĩ của tôi, tôi hầu như đứng không vững nữa, lảo đảo bước ra khỏi bệnh viện.


Về nhà, giặt hết tất cả quần áo và chăn màn, vẫn thấy chưa đủ, còn lau chùi hết một lượt nhà bếp, nhà vệ sinh, vẫn còn cảm thấy tâm trạng hoảng loạn.


Khi mẹ về nhìn thấy tôi ở nhà, không khỏi giật mình, “Tại sao không đi làm?”


“Buổi chiều không có việc, bận xong rồi thì coi như hết giờ làm ạ”. Sao mình nói dối mà không hề đỏ mặt chứ?


“Tại sao lại giặt nhiều quần áo thế này?” Mẹ nhìn quần áo phơi ngoài ban công hỏi tôi.


“Chẳng phải là tại không có việc gì làm sao?” Tôi vừa lau các đồ dùng trong nhà vừa nói.


“Có phải là cãi nhau với Tiêu Viễn rồi không?” Mẹ nhìn tôi.


“Tiêu Viễn. Ồ, cũng có thể coi như vậy”. Tôi tiện miệng đáp vậy. Tôi thà cãi nhau với Tiêu Viễn, như vậy tôi cũng chỉ tức giận một chút mà thôi, còn như bây giờ lại cảm thấy tim gan ruột phổi cứ quặn thắt lại với nhau, đau đến không thở được nữa.


Mẹ vào trong phòng rót một cốc nước, vừa uống vừa nói: “Sau này, phải thông cảm cho người khác nhiều hơn, đừng cứ giận dỗi mãi”.


Tôi n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khi tình cũ đã ‘chán’, anh mới về lại bên tôi

Truyện Quê Em

Truyện Ký Sự Chuyển Mộ Voz Full

Truyện Hành Trình Cưa Đổ MC

Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc