Vợ ơi, chào em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Vợ ơi, chào em (xem 5274)

Vợ ơi, chào em

cay nên cô cũng rất ít khi ăn món cay Tứ Xuyên, bữa cơm trưa hôm nay là buổi hành hạ dạ dày Trang vệ trá hình?


Tới nhà hàng Tứ Xuyên, Ngụy Sở dừng xe xong xuống mở cửa xe cho Tô Nhạc: “Đi thôi.”


Tô Nhạc nhìn nhà hàng món cay Tứ Xuyên trước mặt, hình như có một tạp chí ẩm thực đã từng nói về nhà hàng này, không khỏi có chút mong đợi.


Nhà hàng Tứ Xuyên trang trí theo phong cách cổ xưa, sau khi vào trong, Tô Nhạc và Ngụy Sở ngồi một bên, Trang Vệ và Lâm Kỳ ngồi một bên, người phục vụ cầm hai tờ thực đơn tới.


Ngụy Sở chọn mấy món nổi bật trong nhà hàng, lại nghiêng đầu hỏi Tô Nhạc muốn ăn gì, hai người dựa vào nhau rất gần, Tô Nhạc có khả năng miễn dịch với sự quyến rũ của Ngụy Sở nên cũng không có gì mất tự nhiên, dựa đầu vào nhìn thực đơn trong tay Ngụy Sở, chọn thêm hai món xong rồi đột nhiên hỏi: “Gọi nhiều như vậy chúng ta ăn có hết không?”


Ngụy Sở cười: “Không sao, dù sao chúng ta cũng tới nếm thử mà.”


Tô Nhạc cười thản nhiên: “Vậy thì thật xấu hổ.” Sau đó, cô lại gọi hai món nữa, thực sự làm cho người ta không nhìn ra cô xấu hổ ở chỗ nào, rồi mới bình tĩnh cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm.


Trang Vệ nhìn mấy món ăn vừa nhìn đã biết là rất cay, cảm thấy dạ dày mình nhói đau, gọi mấy món bớt cay hơn, còn Lâm Kỳ thì ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Cô không nói gì, mà Trang Vệ cũng không hỏi cô muốn ăn gì.


Đồ ăn được đưa lên, quả nhiên xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua đã biết là cay vô cùng, cũng vô cùng ngon mắt. Tô Nhạc gọi mấy chai Sprite, ăn cay uống Sprite, mặc dù không thể hiện đẳng cấp nhưng lại vô cùng sảng khoái.


Trang Vệ nhìn Tô Nhạc ăn canh cá cay Tứ Xuyên, không nhịn được mở miệng nói: “Tô Nhạc, thì ra em có thể ăn cay như vậy?”


Tô Nhạc uống một ngụm Sprite: “Tôi vẫn luôn thích ăn cay.” Chỉ là, trước giờ anh không biết mà thôi.


Bàn tay cầm đũa của Trang Vệ siết chặt, lại không biết nói gì, nhìn Ngụy Sở ngồi cạnh Tô Nhạc, sắc mặt lại tối sầm, gắp một miếng cải trắng cho vào miệng, đột nhiên cảm thấy không có chút ngon lành gì.


Sau đó một nồi lẩu cay lại được đưa lên, tuy đây không phải món đặc sản Tứ Xuyên nhưng mùi vị thật sự rất ngon, nhất là món dạ dày kia, Tô Nhạc ăn thật sự sung sướng, nếu không phải quá cay, cô hận không thể uống cạn cả nước.


“Món sườn kho cay này không ngon như của anh làm.” Tô Nhạc nếm thử một miếng sườn, sau khi phun ra miếng xương còn thuận miệng nói: “Cảm giác vị cay không ngon như của anh làm.”


Người nói vô ý, người nghe cố tình, lời này đến tai Trang Vệ và Lâm Kỳ lại thành quan hệ của Tô Nhạc và Ngụy Sở đã tốt đẹp đến một mức nhất định.


Sắc mặt Trang Vệ không chỉ còn là khó coi nữa, mà vẻ mặt Lâm Kỳ cũng vô cùng nhục nhã, vì Trang Vệ, cũng vì Tô Nhạc.


“Nếu em thích, cuối tuần này anh lại làm cho em ăn.” Ngụy Sở giống như không chú ý tới sắc mặt Trang Vệ, cười ôn hòa: “Nếu em thích ăn canh cá cay Tứ Xuyên, anh cũng làm cho em. Chỉ là món lẩu cay này anh không am hiểu lắm, nếu em không chê, anh cũng làm cho em nếm thử.” Mỗi một câu Ngụy Sở nói lại càng làm sắc mặt Trang Vệ đen kịt.


Tô Nhạc đang vùi đầu ăn, căn bản không để ý vẻ mặt Trang Vệ, chỉ gật đầu, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm Sprite mới nói: “Hôm đó em sẽ tới làm trợ thủ cho anh.”


Ngụy Sở cười khẽ: “Ừ, hôm đó anh muốn mời mấy người bạn, có em giúp đỡ cũng dễ dàng hơn.”


Tô Nhạc nghe vậy nghĩ thầm, đàn anh Ngụy này đúng là đàn ông tốt, mời bạn bè còn tự mình làm cơm, thật sự rất có lòng thành.


Đương nhiên, cô không biết, cơ hội Ngụy Sở xắn tay áo nấu cơm thật sự rất ít, mấy người bạn kia chỉ được hưởng sái ít hào quang của người nào đó thôi.



Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, lầm bẩm: “Thật sự là thời tiết thích hợp để đi ngủ.”


Ngụy Sở nghe vậy cười cười: “Em ở đây chờ một lát, anh đi lấy xe lại đây.” Nói xong, anh lập tức đội mưa chạy về hướng đỗ xe, bóng lưng tuấn tú dưới màn mưa có thêm vài phần hương vị nho nhã.


Còn lại ba người Tô Nhạc đứng chờ, ngượng ngùng lại kỳ quặc. Tô Nhạc không muốn dính dáng đến Trang Vệ và Lâm Kỳ, cũng không muốn mất mặt vì hai người bọn họ, vì vậy cô dịch sang bên cạnh hai bước.


Trang Vệ chú ý tới động tác này của cô, trong lòng có cảm giác mất mát không nói thành lời, ném lại một câu “Anh đi lấy xe” liền bỏ đi.


Lâm Kỳ và Tô Nhạc đứng cách nhau năm bước, một người bên trái, một người bên phải, Tô Nhạc không nhìn Lâm Kỳ, Lâm Kỳ lại nhìn chằm chằm Tô Nhạc, giống như muốn từ trên mặt cô nghiên cứu ra thứ gì đó.


Nếu nói Tô Nhạc là một người đẹp thanh thuần, trên mặt cô cũng có hóa trang chút ít; nếu nói cô xinh đẹp lộng lẫy, cũng không hẳn, hơn nữa với thân phận của Ngụy Sở, những người đẹp từng gặp mặt hẳn không ít, Tô Nhạc nhất định không phải người đẹp nhất. Nếu nói Tô Nhạc là người có khí chất, cũng không bằng những thiên kim sinh ra trong nhà giàu có, vậy rốt cuộc Ngụy Sở hứng thú với Tô Nhạc như vậy vì cái gì?


Lâm Kỳ nhìn một lúc lâu vẫn không tìm được đáp án, không nhịn được mà mở miệng: “Tô Nhạc, rốt cuộc cô có cái gì tốt?”


Tô Nhạc nhìn Lâm Kỳ khó hiểu: “Tốt hơn cô.” Là một kẻ bị hại, bị cướp mất bạn trai, thật sự cô không chịu nổi câu hỏi này.


Thái độ Lâm Kỳ khác thường, không cười nhạo Tô Nhạc mà cúi cái đầu xinh đẹp nhìn móng tay mình.


Một chiếc xe dừng trước mặt hai người, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Ngụy Sở: “Tô Nhạc, nhanh lên xe đi, gió đang to, cẩn thận bị cảm.”


Tô Nhạc cũng không ngại ngùng, mở cửa xe ngồi vào, xe đi được một đoạn, cô quay đầu nhìn lại, Trang Vệ đang dừng xe trước mặt Lâm Kỳ.


Ghế ngồi của xe Ngụy Sở rất thoải mái, Tô Nhạc dựa lưng vào ghế, có chút tiếc nuối nói: “Thời tiết tốt như vậy mà em vẫn phải cố gắng làm việc.”


Ngụy Sở lái xe rất ổn định, anh nhìn vẻ mặt Tô Nhạc qua kính chiếu hậu, sau khi xác định tâm trạng của cô không tệ mới nói: “Không phải em từ chức rồi sao?”


Tô Nhạc gật đầu: “Đã từ chức, nhưng còn kiêm chức vụ khác.”


“Ừ.” Ngụy Sở thấy đèn đỏ, ngừng lại, cầm một hộp sữa đậu đưa cho Tô Nhạc: “Vừa rồi ăn nhiều cay, uống cái này đi.” Chờ Tô Nhạc nhận lấy hộp sữa đậu, anh mới mở miệng nói: “Anh đã nói em không có công việc vì sao không nóng ruột, thì ra còn chưa chết đói.”


Tô Nhạc nhìn hộp sữa, là một thương hiệu rất nổi tiếng, mùi vị cũng không tệ, đáng tiếc là quá đắt, bình thường cô không mua được, cô mở nắp uống một ngụm: “Chỉ là viết tiểu thuyết sống tạm, chưa tới mức như anh nói, không đáng kể.”


Ngụy Sở nghe vậy thấp giọng cười, rõ ràng là giọng con trai, nhưng lại nhẹ đến mức khiến Tô Nhạc nghe mà cảm thấy rất êm tai.


Đèn xanh bật sáng, Ngụy Sở tiếp tục lái xe về phía trước.


“Anh Ngụy, không phải anh đang muốn theo đuổi em đấy chứ?” Bạn học Tô Nhạc thật là một đứa trẻ thẳng thắn, sau khi hưởng thụ đủ loại hành động chăm sóc của Ngụy Sở, đã hỏi vấn đề ra khỏi miệng.


Nụ cười của Ngụy Sở không đổi: “Không thể sao?”


Tô Nhạc nghiêm túc gật đầu: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, an

Từ khóa: Vợ ơi, chào em,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

Hoa Hồng Xứ Khác

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 27/03 – 02/04/2017