“Không có, sao vậy?”
Tô Nhạc nhất thời có chút 囧, trả lời: “Không có gì, chỉ là thật sự không ngờ anh cũng biết đánh biểu tượng biểu cảm.”
“Ừ, mấy hôm trước anh phát hiện hai dấu chấm câu ghép lại lại có thể đánh ra một mặt cười, rất thú vị ^_^”
Tô Nhạc cảm thấy hình tượng to lớn về người thanh niên tài tuấn trong cảm nhận của cô ầm ầm sụp đổ, cô nhìn hình mặt cười đáng yêu kia, cơ mặt không nhịn được mà giật giật.
“Đúng vậy, rất thú vị.” Tô Nhạc囧囧 nghĩ lại, quả nhiên, cái gì mà nhân vật phong vân, cái gì mà thanh niên kiệt xuất, đều tan vỡ, tan vỡ rồi!
“Sáng mai mấy giờ em đi làm?”
“Tám giờ rưỡi.”
“Được, lúc đó anh tới đón em, nhớ phải ăn cơm tối. ^_^”
Điện thoại dần dần yên tĩnh lại, Tô Nhạc nhìn hình mặt cười trên tin nhắn cuối cùng, đột nhiên cười ra tiếng, đàn anh họ Ngụy này, thật sự là rất đáng yêu.
Cái gọi là vô tình tưới liễu liễu xanh um cũng không phải không có lý.
Tối thứ tư tan tầm, Tô Nhạc trở về nhà Trần Nguyệt, Trần Nguyệt đã về, đang ngồi trên sô pha, gặm táo, xem TV: “Nhạc Nhạc bé nhỏ, về rồi à?”
“Ừ.” Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô nàng, cầm một quả táo trên bàn uống nước lên, vừa gọt vỏ vừa nói: “Tâm trạng cậu tốt lắm à?”
Trần Nguyệt liếc mắt nhìn Tô Nhạc một cái rồi tiếp tục xem TV: “Bố già nhà chúng ta tặng vị trí tổng giám đốc cho tớ rồi.”
“Sướng nhé.” Tô Nhạc cúi đầu xoay tròn con dao gọt hoa quả, vỏ táo dần dần dài ra: “Có tương lai, tiếp tục gìn giữ, tranh thủ trở thành người phụ nữ mạnh mẽ trong giới doanh nhân.”
“Xuống địa ngục đi.” Trần Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Nhạc: “Cuối tuần này chuyển nhà có cần tớ giúp không?”
“Không cần, anh Ngụy nói sẽ tới giúp tớ.” Tô Nhạc gặm quả táo, tiếng răng rắc vang lên.
“Anh Ngụy cậu nói không phải là Ngụy Sở đấy chứ?” Trần Nguyệt mở to hai mắt, công ty của anh Ngụy lớn như vậy, từ khi nào lại nhàn hạ tới mức tới giúp người ta chuyển đồ? Thế giới này biến hóa quá nhanh, cô không theo kịp nữa rồi.
“Ngoại trừ anh ấy, chúng ta còn có đàn anh nào họ Ngụy tương đối nổi tiếng nữa hay sao?” Tô Nhạc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Nguyệt, có chút khó hiểu hỏi: “Vẻ mặt này của cậu là có ý gì?”
“Tô Nhạc, cậu biết quy mô công ty của anh Ngụy không?” Trần Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Nhạc.
Tô Nhạc ngoan ngoãn lắc đầu: “Không biết, sao thế?”
“Không có gì.” Trần Nguyệt lắc đầu, giống như đặt một dấu chấm hết, ném lõi táo vào thùng rác rồi đứng dậy đi về phía phòng mình: “Không biết cũng là một loại hạnh phúc.” Loại tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết thế này mà chính chủ lại hoàn toàn không có phản ứng gì, anh Ngụy, anh phải chịu khổ rồi.
Anh Ngụy coi viên ngọc nhựa như viên ngọc trai mà che chở ạ, anh phải tiếp tục cố gắng lên.
“Cậu không xem nữa à?” Tô Nhạc chỉ vào TV.
Trần Nguyệt chậm rãi quay đầu, vẻ mặt ngẩn ra: “Nữ chính trên phim truyền hình làm sao có thể so được với cậu.” Nói xong, cô xoay người, vào phòng, đóng cửa.
Tô Nhạc nhìn nữ chính có cặp mắt ngơ ngác, ngốc nghếch kia, rất tán thành: “Đầu óc này quả thật kém xa mình.” Thu dọn vỏ trái cây trên bàn, Tô Nhạc đứng dậy về phòng của mình, sau đó mở máy tính, mở Word, bắt đầu công việc phải làm mỗi ngày, viết tiểu thuyết.
Còn chưa gõ được mấy chữ di động đã vang lên, Tô Nhạc lấy ra xem, ai da, lại là tin nhắn của anh Ngụy.
“Bữa sáng ngày mai anh mua giúp em, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Khóe miệng Tô Nhạc cong cong, rất nhanh đã gửi lại một tin: “Cảm ơn, cháo đậu xanh hôm qua anh mua rất ngon.” Ấy, cô cảm thấy mình càng ngày càng không biết khách sáo nữa rồi.
“Vậy sáng mai anh mua cho em một phần nữa. :)”
“Cảm ơn nhiều, giờ này anh vẫn còn làm việc?”
“Đúng vậy, còn một đống tài liệu cần giải quyết :-(”
“Vậy em không quấy rầy anh nữa, cố gắng làm việc nhé.” Tô Nhạc cảm thấy sau khi đối mặt với một đống ký hiệu cảm xúc của Ngụy Sở, mình đã có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi, chỉ là, hình tượng thanh niên tài tuấn cao lớn của Ngụy Sở đã lung lay sắp đổ rồi.
Khoảng cách là cái cán dao, phải cầm vào mới biết được, vị nhân vật phong vân này cũng chỉ như vậy thôi.
Trong phòng làm việc, Ngụy Sở cười tủm tỉm gập điện thoại, lạch cạch nhắn lại trên một diễn đàn nào đó: “Khi theo đuổi bạn gái, dùng những ký hiệu đáng yêu trong tin nhắn là vô cùng có tác dụng, LZ, cậu là cao nhân!”
Ít nhất, khoảng cách giữa hai người đã kéo gần không ít.
Một người đàn ông tốt thượng hạng có vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, khóe miệng mỉm cười đầy tình ý, có cô gái nào có thể chịu đựng được? Tô Nhạc cô tự nhận là một người không ham mê sắc đẹp nhưng tim cũng đập nhanh, đôi mắt mở lớn.
“Cạch.” Một đĩa Cung Bảo Kê Đinh* đầy đủ sắc hương vị được đặt lên bàn, Tô Nhạc trừng mắt nhìn: “Món ăn này… thật sự đẹp mắt nha.”
* Cung Bảo Kê Đinh: một món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, gồm có thịt gà thái hạt lựu, ớt và lạc xào lẫn.
Ngụy Sở quan tâm cười: “Ừ, sắc hương vị đủ cả, rất đẹp mắt.” Trong lòng lại thầm tiếc, giá mà món ăn đưa lên muộn một chút thì tốt rồi.
Len lén vỗ ngực mình, nụ cười của mỹ nam quả thật có sức sát thương quá lớn, Tô Nhạc gắp một miếng Cung Bảo Kê Đinh bỏ vào miệng, cảm thấy nam chính trong tiểu thuyết của mình có thể lấy hình tượng từ Ngụy Sở, cũng có thể khiến mình tin tưởng nam chính hoàn mỹ trong tiểu thuyết thật sự tồn tại.
Đang ăn cơm nửa chừng, Tô Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Sở, phát hiện đối phương đang cười dịu dàng với mình, tay cô run lên, miếng sườn rơi xuống quần áo, còn lăn vài vòng rồi rơi trên mặt đất, cô vội ho một tiếng, buông đũa xuống: “Em vào nhà vệ sinh.”
Ngụy Sở lấy khăn tay của mình ra, đưa tới trước mặt Tô Nhạc: “Mặt đất trơn, cẩn thận một chút.”
Tô Nhạc nhận lấy chiếc khăn tay trắng như tuyết, che mặt chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương mới phát hiện mặt mình đang đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn vết dầu mỡ trên quần áo, cảm thấy vô cùng đau khổ: “Họa thủy ơi là họa thủy.” Cô vỗ vỗ mặt mình mới cảm thấy trái tim đang đập loạn kia dần dần bình ổn lại.
Di động trên bàn cơm kiên trì vang lên, Ngụy Sở nhìn về hướng toilet, Tô Nhạc còn chưa ra. Anh do dự một lát, sợ đó là chuyện công ty của Tô Nhạc nên mới vươn tay cầm lấy di động, mở ra, trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Tô Nhạc, anh nghe nói em chuyển nhà, hiện giờ em đang ở đâu?”
Nụ cười trên khóe miệng Ngụy Sở hơi nhạt đi.
“Em vừa mới đi làm, lại không có tiền, chuyển về đây đi, chuyện trước kia chúng ta hãy để nó trôi qua đi được không, anh biết trước đây anh…”
“Xin lỗi, Tô Nhạc vào nhà vệ sinh.” Ngụy Sở cắt ngang lời sám hối của đối phương, giọng nói vô cùng ôn hòa: “Hiện giờ Tô Nhạc rất tốt, nếu cậu có việc cần, mười phút nữa có thể gọi lại.”
“Ngụy Sở?” Giọng nói Trang Vệ mang theo chút tức giận.
Khóe miệng Ngụy Sở cong lên một chút: “Là tôi.”
Đầu kia điện thoại yên tĩnh một lúc, sau đó anh nghe thấy Trang Vệ m