Ông ta dập máy,nhìn mặt nó.Một sự thất vọng và đau khổ tột cùng hiện lên trên khuôn mặt nó.Ông ta nhấn đầu nó xuống nước thật mạnh,nó thật sự đang khóc thét lên.Nước mắt mặn + nước biển tất cả hòa hợp vào nhau tạo nên 1 dung dịch mang tên vị đắng tình yêu.Nó nhận ra rồi,nhận ra nó là gì rồi.Không là gì để hắn phải cứu dù là người sắp chết.Ông ta kéo nó lên,nhô đầu lên khỏi nước.Nó la lên:
_tôi tỉnh rồi kéo tôi lên_nó không khóc nữa.
Ông ta kéo nó lên khỏi mặt nước,Đưa cho nó ngồi phía trước.Nó lạnh và tuyệt nhiên không khóc và không đau.Nó biết sự mạnh mẽ sẽ là động lực lớn giúp nó vượt qua tất cả.Gió làm nó lạnh,lạnh đến nỗi xung quanh nó tối dần tối dần.Và nó ngất đi trong một buổi tối kinh hoàng đầy tội lỗi
***********một nơi khác*********
Nhức đầu,một màn đêm vô tận bao trùm con người này.Khẽ nhìn xung quanh thấy khung cảnh khá quen thuộc nhưng người này cảm nhận 1 chuyện gì đó vừa xảy ra,bật điện thoại tìm đường về khách sạn quyết định làm rõ mọi việc.
**************
Khung cảnh quay vòng vòng như chong chóng,nó vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ lạnh .Mỉm cười chua chát,nó thấy ông ta đang ngồi bên cửa sổ.Nheo nheo mắt nhìn ông ta,ông ta hỏi:
_có 1 suất học bổng di LonDon_ông ta hút điếu thuốc nói nó
_tôi sẽ đi_nó gằn từng chữ một,nó muốn 1 cuộc sống mới,không trả thù,không giành giựt và đặc biệt không tình yêu.Vô cảm như búp bê là tất cả nó muốn đạt được.Quên đi kí ức đau khổ trong đêm Valentine.
_tốt ngày mai sẽ bay_ông ta gằn đáp từng chữ
_tại sao lại giúp tôi???
_đơn giản thôi Di à_ông ta cười nụ cười hiền
Nó nhăn mặt nhìn ông ta,nó không còn nhức đầu mỗi khi nhắc tới Hạ Băng Di nữa.
_ta tên Dương Lai_ông ta đã phần nào mềm dẻo với nó hơn
Nó không nói gì nằm xuống,khẽ nhắm mắt chìm vào một giấc ngủ chuẩn bị cho cuộc hành trình ngày mai.Nó sẽ đi,đi một nơi thật xa.Nó biết nó làm vậy sẽ giống một số bộ phim Hàn Quốc,nhưng nó không phải diễn viên,nó sẽ không như diễn viên mà tha thứ cho những gì người đó làm ra.Mà nó sẽ trả thù,trả thù những gì hắn đối xử nó.
**********
Có cảm giác sắp mất thứ gì đó,người này chạy nhanh về hướng mình cần đi.Tất cả cần 1 lời giải đáp
Chap 32 Thời Gian
Ánh đèn pha lê xen lẫn những tiếng nhạc khiêu vũ làm cho bầu không khí ở khách sạn vô cùng lảng mạn.Người này chạy thật nhanh về phía bàn số 13.Đôi chân đầy vết máu tiến thẳng vào Hl.
_Ả nham hiểm_Sun thở dốc rồi quát thẳng vào mặt Hl
Hl giật mình,nhìn lên thì ra Sun đã dậy rồi.Đưa thẳng ánh mắt rắn độc vào Sun Hl nói:
_em nói gì thế???
_Những chuyện mà cô vừa làm xảy ra cách đây 5 tiếng_Sun nhếch mép nhìn Hl
_vậy em muốn! thì la lớn lên cho mọi người xung quanh em biết đi,lúc đó chị sẽ THÚ THẬT_hl nói bằng giọng nhỏ nhẹ xen tí chanh chua
Sun thất thần nhìn con người trước mặt mình xem phải người mà 2 năm Sun từng kính trọng và yêu quí không.Thành như là không,chính những linh hồn cạm bẫy ác quỉ đã làm che mờ mắt Hl.Sun lắc đầu nhìn anh 2 mình đang nốc từng chai rượu mạnh,hết chai này đến chai khác uống một cách điên rồ.
_anh hai đừng uống nữa_sun giật chai rượu từ miệng anh hai nó
_buông ra! để anh hai uống_hắn không say nhưng hắn say tình kìa
_anh hai có thể say xỉn như thế này sao???
_anh hai là đồ tồi đúng không Sun! anh hai phải làm sao Sun_hắn nhìn sun bằng một ánh mắt đau khổ tột cùng
Hl đang dửng dưng ngồi uống rượu với 1 gả đàn ông khác.Sun bất lực ngồi nhìn anh hai mình mà chẵng biết làm gì.Sau khi uống xong chai rượu thứ 3,hắn đập thẳng chai rượu xuống bàn.Bỏ đi ra ngoài biển.Hl định chạy theo nhưng sun đã kịp đuổi theo trước.Chạy mãi đến mỏm đá mà hồi sáng này hắn đã trao cho nó nụ hôn đầy tình yêu.Ngồi bệch xuống ,những hình ảnh như cơn gió thổi nhẹ qua tâm trí hắn,kỉ niệm ùa về.Hắn đau hay sun đã ngồi kế bên,sun đã biết hết tất cả mọi chuyện.Hắn đau khổ khi thấy ông ta nắm tay nó kéo đi trước mặt hắn,hắn nhói khi biết nó đang bị nhận dưới lòng biển nhưng hắn bất lực,hắn không thể làm gì cho người hắn yêu.Nước mắt lăn dài trên trán người con trai, nước mắt đàn ông là thứ mà chúng ta khó thấy nhất,nhưng bây giờ một người con trai hống hách,tàn nhẫn đang khóc ở tại nơi đây.
**********
anh….à_nó bật khóc như một đứa trẻ ôm chầm lấy hắn
_em…
_em xin lỗi đã cãi lời anh_nó nấc lên từng tiếng
Hắn cũng chẵng biết làm gì ngoài ôm nó vào lòng mà vỗ.
_đau không
_đau
_anh xin lỗi em nhưng anh muốn em phải tin tưởng anh
_em biết em sai!!!anh đừng giận em mà khóc nhé em không muốn đâu_nó lấy tay lau nước mắt trên mặt hắn
_em đừng nói thế nữa
_em đau lắm! em đau khi người anh cõng,người anh chăm sóc không phải là em.Xin anh đừng như thế nữa,tim em như nghẹn đi rồi_và chính lúc này nó thật sự vỡ òa trong cảm xúc.Khóc như chưa bao giờ được không vậy
***********
Hình bóng nó ôm chầm lấy hắn trong lần đâu tiên hắn khóc,bây giờ tất cả có thể quay lại như cũ.Hắn đã quá yếu đuối,hắn không thể đứng ra bảo vệ người hắn yêu trong khi hắn lai6 khuất phục 1 con người như Hl.Hắn cười chua chát rồi bỏ về khách sạn,lên phòng ngủ nhưng kí ức đêm qua còn động lại đến đêm nay khiến hắn càng nhớ nó da diết hơn.
***********
Tiếng súng vang lên làm nó thức khỏi giấc ngủ đầy rẫy những ác mộng.Đi về nơi phát ra tiếng súng ấy,thì ra Dương Lai đang bắn những hình nộm.Thấy nó đi ra ông ngừng bắn nhìn nó,mặc dù ông không nói ra thân phận của nó và mình cho nó nghe nhưng đến bây giờ ông muốn thử thách nó,nếu nó vượt qua thì ông sẽ nói tất cả.
_ngạc nhiên vì điều gì???_ông đọc lên được trong ánh mắt nó chưa nỗi khác nhiên khi nhìn thấy mình
_Thân phận_nó trả lời 1 cách nhanh chóng
_ai???
_cả tôi và ông
_được! hãy vượt qua thử thách đi,ta sẽ nói_ông đeo găng tay đen vào và thảy cho nó cặp
_thử thách gì???
_Hãy đến trước mặt Thiên Vương,tát 3 cái tát sau đó ta sẽ nói
Thiên Vương,tát 3 cái tát sao?vết thương chưa lành trong lòng nó thêm 1 lần nữa quặn dậy,rốt cuộc ông ta muốn gì,hết lôi nó khỏi hắn bây giờ đẩy ngược nó về sao??
_ngươi có thời gian 1 buổi để làm việc này trước khi ngươi đi LonDon_ông ta bỏ đi
Dương Lai bỏ đi,bỏ lại hình bóng cô độc của nó đang thắt lên vì đau khổ.Nó phải tát hắn sao,phải rời xa nơi đây để đến LonDon sao???Những gì hắn làm nó,nó sẽ trả tất không thiếu 1 thứ,Từ nước mắt đến nỗi đau.Tất cả!
Chap 33: Game Star
Thù hận sẽ làm cho con người ta rơi vào mà người đi trước thường gọi là tội lỗi.Nó biết,biết sau khi làm việc này nó sẽ sống không khác Hl.Một con người sống phụ thuộc vào mưu đồ và thù hận nhưng những vết thương lòng của nó thì ai sẽ thấu?.Bình minh rồi sẽ đến,mặt trời sẽ nhô cao,mọi chuyện vẫn là 1 định lí không thể thay đổi nhưng sắp có 1 người thay đổi cả vận mệnh.
Cạch
Chiếc cửa gỗ mở ra Dương Lai bước vào,nó đang ngồi tại bàn trang điểm,chỉnh cho mình thật xinh trước giây phút tội lỗi.Sau khi xong,nó móc 2 chiếc nhẫn đôi ra bỏ vào chiếc hộp rồi chôn xuống cái hố nhỏ nó đã đào sẵn kế bên phòng.
_xong rồi_nó mỉm cười với ông ta
Ông ta bỏ đi trước,đôi mắt lóng lánh một chất lỏng mặn khẽ tuôn trào,hôm nay cũng là ngày trường nó sẽ đi đến địa điểm khác.
“bước đi,thật nhanh rồi sẽ quên đi thôi,khi nào bình phục mình sẽ lấy đôi nhẫn”_nó thầm nghĩ rồi bước đi.