Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc (xem 5673)

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

em sớm biết đi theo anh Bao tuyệt đối không thiệt mà!


Đám đệ thi nhau nịnh hót.


Lão Bao vỗ đầu gã:


– Nói nhảm, điều này cần mày nói sao?


Cùng 6,7 tên đệ hút thuốc lá, nhìn một lát, Bao Tuấn Luân cảm thấy nhàm chán, không bằng về nhà nhìn mặt vợ.


Trong nhà xưởng này rất nóng bức, đám châu Mỹ La tinh kia cũng làm cho người ta không thoải mái, nhưng y cũng không muốn ra ngoài cho muỗi cắn, đành tiếp tục ở lại.


Không còn cách nào khác, cái kiếp lăn lộn này, nhiệm vụ đại ca giao phải hoàn thành tốt, làm tốt không nhất định có thưởng, làm không tốt thì nhất định bị đám thuộc hạ đang đỏ mắt kia lên thay thế.


Chỉ nghĩ đến việc bản thân mấy năm nữa đã đến tuổi 50 mà vẫn phải lăn lộn luồn cúi như vậy, Bao Tuấn Luân trong lòng cảm thấy không yên.


Đột nhiên, một gã mình trần là thành viên Kỵ sỹ Thánh Điện, vội vàng chạy vào, đến bên người Fred báo cáo.


Bao Tuấn Luân lập tức lấy chân di mạnh mẩu thuộc lá, y cảm thấy có chuyện không hay vì sắc mặt Fred rất tức giận.


– Ngài Fred, xảy ra chuyện gì sao? Tên nhãi kia đến rồi à?


Nhưng ánh mắt Fred bốc lên ánh lửa, bật dậy, một tay nắm cổ áo Bao Tuấn Luận, giận dữ hét:


– Hạ Quốc chết tiệt! Các người dám bán đứng bọn ta?


– Bán đứng các người? Có ý gì?


Lão Bao bị dọa xanh mặt.


Fred dùng một tay ném lão Bao đi, y ngã xuống, mấy tên đệ phía sau vội vàng đỡ gã lên.


– Ai! Ngài Fred! Ngài đang làm gì vậy! Nói rõ ràng đi đã!


Lão Bao phàn nàn, lau bụi trên mặt, trong lòng thì chửi thề.


Fred chỉ tay ra phía ngoài nói:


– Người của tao cho biết, bên ngoài giờ đang có đầy cảnh sát, nhân viên vũ trang bọn chúng đang đến gần xưởng này! Sao chúng biết hành tung của bọn tao?


– Cảnh sát? Vũ trang?


Lão Bao run rẩy nói:


– Chuyện này….sao có khả năng! Chúng ta ngay cả một tin tức cũng không tiết lộ, những người kia làm sao tra ra được nơi này?


– Tao đã bảo mày phải sớm sắp xếp chỗ trú mới cho bọn tao! Nhưng mày cứ dùng dằng mãi, có phải muốn chờ bọn chúng đến vây bắt bọn tao đúng không?


Fred hùng hổ, trừng mắt.


Lão Bao khóc không ra nước mắt:


– Ngài Fred, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, ngài có không ít thủ hạ, đều mang súng ống, còn phải di chuyển cùng lúc, tôi sắp xếp di chuyển cũng không dễ dàng mà.


Fred đang muốn đập cho y một trận, thì có một tên thủ hạ chạy vào hét lớn:


– Đại ca, đám cảnh sát chỉ còn cách không đến 200m!


– Chết tiệt! Tất cả cầm súng, giết hết đám cảnh sát ngu xuẩn kia đi, chúng ta sẽ chầm chậm di chuyển!


Đám đàn ông hung hăng đồng ý, mang theo súng ngắn, lựu đạn đi theo Fred tới cửa sổ và cửa ra vào, đợi cảnh sát tiến gần liền nổ súng, sau đó nằm xuống cho lượt tiếp theo.


Lão Bao dẫn theo đám đệ sợ tái mét trốn trong đầu xưởng, ra ngoài không được, lùi lại cũng không xong, vô cùng hối hận!


Chương 44: Đâu Đâu Cũng Có Mặt.


Phía tây nhà xưởng, một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trên một cái lối nhỏ.


Lâm Phi nhìn nhà xưởng không xa trước mắt, quay đầu nói với Tô Ánh Tuyết:


– Cô ở đây, khóa cửa lại, nếu có chuyện gấp thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi một lát sẽ trở lại.


– Ối!


Tô Ánh Tuyết nhìn rừng cây rậm rạp bên ngoài, con đường nhỏ hoang vu, sợ hãi:


– Sao anh có thể bỏ tôi một mình ở lại đây?


Lâm Phi quay đầu lại, mỉm cười nói:


– Chẳng lẽ lại muốn cùng tôi đi đánh nhau với đám lưu manh, lúc đó bọn họ làm cô bị thương, tôi sẽ không lo đâu.


– Anh không phải là vệ sĩ của tôi sao?


– Chính vì làm vệ sĩ của cô, nên mới bảo cô ở trong xe đợi! Xe này có kính chống đạn, cô ở bên trong nếu có tình huống khẩn cấp thì trong thời gian ngắn cũng không sao.


Dứt lời, Lâm Phi trực tiếp xuống xe, khóa cửa lại, đi về phía nhà xưởng.


Tô Ánh Tuyết nhìn người đàn ông cứ thế mà đi, giận không nói lên được, vỗ mạnh lên chỗ ngồi, miệng không ngừng nói:


– Lâm Phi thối, Lâm Phi chết tiệt! Bị đánh cho trọng thương tôi mới mặc kệ anh!


Nhưng thấy Lâm Phi nhanh chóng mất dạng, xung quang lại tối đen, trừ tiếng côn trùng ngày hè râm ran, thì yên tĩnh đến đáng sợ.


Tô Ánh Tuyết nuốt nước miếng, sợ hãi thu mình lại.


Cô nghĩ đến điều gì đó, tranh thủ lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại.


– A Lô, tiểu Tuyết, sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho chị thế này.


Giọng của Hứa Vi vang lên.


– Vi Vi…


Tô Ánh Tuyết cố giữ cho giọng tự nhiên, tìm một đề tài nói chuyện:


– Là thế này, em muốn bàn với chị chuyện xây dựng của xưởng mới….


– Chuyện công xưởng, không phải là nên cùng bộ phận nghiệp vụ ban Giám đốc thảo luận hay sao, sao đột nhiên lại nói với chị?


Hứa Vi thắc mắc.


Tô Ánh Tuyết cố gắng thu sự chú ý của mình với rừng cây lại, dứt khoát nhắm mắt, ho nhẹ 1 tiếng, nghiêm túc nói:


– Em muốn nghe ý kiến của chị…Chị nói là được…


– Úc…


Bên ngoài xưởng, ánh sáng của mấy cây đèn đường thưa thớt chiếu sáng mấy đống hàng hóa.


Tần Nham mang theo mấy người đặc công, chia thành 3 đội, từ nhiều vị trí khác nhau, lấy đống hàng hóa yểm hộ, nhích lại gần.


– Tổ trưởng, bọn chúng đóng cửa, bên trong tối om, bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi!


Bạch Hân Nghiên mặc áo chống đạn, hai tay cầm hai khẩu súng, thấy bên trong nhà xưởng tối thui, lập tức nhíu mày báo cáo.


– Phát hiện ra điều sớm muộn thôi, đám người buôn ma túy này cũng được huấn luyện quân sự đấy, cũng là không nghĩ đến vạn nhất, thương vong quá lớn.


– Làm sao bây giờ, nếu chúng ta xông lên, có thể sẽ bị bọn chúng ném lựu đạn.


Uông Thiến nói.


Tần Nham lấy một quả đạn khói từ bên hông ra, nói:


– Trần Niên, Lương Thông, hai người dẫn người theo tôi, công kích phía bên trái, dùng đạn khói hấp dẫn hỏa lực bọn chúng, Hân Nghiên, Phương Vũ, hai người mang mấy anh em thân thủ tốt, đi từ mé kia đến, không được nổ súng, tránh thu hút sự chú ý của bọn chúng. Đợi bọn tôi đến phía nam nhà kho, chúng ta trực tiếp đột kích, mọi người từ phía sau bên cạnh bọn chúng tiến lên, hỏa lực tập trung lại, đánh cho chúng chỉ chú ý trước mắt mà lơi là phía sau không kịp trở tay.


– Hiểu!


Mọi người nghiêm túc đáp ứng, đang chuẩn bị hành động theo phương án của Tần Nham, lại thấy có một bóng người đang bước ra từ phía rừng cây.


Người con trai giống như đang nhàn nhã đi bộ, thong dong đến trước cửa chính của xưởng, quay đầu nhìn đám Tần Nham đang nấp sau đống hàng hóa chồng chất.


– Mẹ nó! Người kia là ai, sao lại xuất hiện vào lúc này?


Trần Niên đang định xông ra thì khó hiểu nói.


Bạch Hân Nghiên chăm chú nhìn, khuôn mặt càng lúc lộ vẻ kinh ngạc:


– Tổ trưởng….kia…người kia, chính là Lâm Phi!


– Cái gì? Hắ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Như Một Cơn Gió Lạ

Sắp đến mùng 8/3, tôi lại thấy sợ trước áp lực phải tặng quà bạn gái

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

“Anh muốn ly hôn để sống với cô ta cũng được thôi, nhưng hãy tắt máy nghỉ việc ở nhà làm vợ thay em 1 tuần đi” và cái kết khó tin sau 1 tuần

Cưng Chiều Em Cả Đời