Lâm Phi cười hỏi.
Darren nhếch miệng, cười khan mấy tiếng:
– Yêu nước ấy à? Ha ha. Ba năm trước, lúc đang ở Bắc Phi, tôi từng chứng kiến một ngôi làng bị máy bay ném bom của NATO san thành bình địa, hơn ba trăm người dân bị chết, đó là do họ muốn phá hủy một đường ống dẫn dầu.
– Về sau, tất cả thi thể ở thôn đó được quân đội chính phủ chôn trong một cái hố to, họ còn giết chết hai phóng viên nước ngoài để tránh tin tức bị tiết lộ ra ngoài.
– Vào ngày hôm đó, bộ trưởng bộ quốc phòng của chúng tôi họp báo quốc tế, luôn miệng nói, chúng ta chiến đấu ở Libya xa xôi này, không phải vì dầu mỏ, mà vì hòa bình thế giới, lúc đó…tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với đất nước mình rồi!
– Ngay cả những người nắm quyền của đất nước còn lừa đảo như vậy, làm sao tôi còn có thể tin tưởng vào đất nước mình?
Lâm Phi mỉm cười, chuyện này hắn thấy đã nhiều, người chưa trải qua loạn lạc chiến tranh, sẽ không tin nổi sự tàn khốc của những người mất hết nhân tính này.
– Đã vậy, từ nay cậu sống ở Hạ quốc luôn đi, đúng lúc tôi muốn tìm một số tay chân, tuy thực lực của cậu quá yếu so với tôi, nhưng đối với đa số người khác, cậu vẫn mạnh hơn họ rất nhiều.
Lâm Phi nói.
Lâm Phi tin rằng, bọn lão Bao nhất định muốn có thêm mấy tay chân hữu dụng, để củng cố địa bàn của họ ở Lâm An.
Hắn có việc khác cần làm, nhưng nhân tiện tìm một số tay chân thì không thành vấn đề.
Darren sững sờ, đổi buồn thành vui:
– Ngài…ngài không định giết tôi sao?
Lâm Phi gật đầu, đứng dậy, nói với bọn Lục Trường Minh và Vương Chính:
– Khi người này hồi phục, hãy để hắn rời đi.
– Cậu tùy ý quyết định như vậy mà không hỏi ý kiến của chúng tôi sao? Hắn là người của Quân đoàn Địa ngục kia mà!
Long Khi bất mãn nói.
– Trước kia thì đúng, giờ thì không.
Lâm Phi khoát tay.
– Cậu…
Long Khi định nói gì đó, nhưng Vương Chính đã ngăn lại.
– Long lão đại, rốt cuộc thì điều nên biết cũng đã biết, tha cho hắn được thì tha đi.
Lâm Phi cũng không nấn ná thêm nữa, hắn còn muốn đi tiễn các huynh đệ, liền rời khỏi phòng bệnh.
Chờ Lâm Phi đi rồi, Long Khi cau mày nói:
– Vương lão đầu, anh cũng quá sợ hãi rồi! Hiện giờ cũng không phải là ở trên biển, mà là đang ở trong địa bàn của chúng ta, tại sao lại phải sợ hắn?
Vương Chính ra hiệu cho các nhân viên không liên quan đi ra ngoài, chỉ để lại mấy thành viên gia tộc hàng chữ Thiên.
– Ôi, anh thật là…
Vương Chính thở ra:
– Cần gì phải đôi co với hắn? chẳng được gì đâu, cứ chờ hắn đi rồi, tên này không phải do chúng ta toàn quyền xử lý sao?
Long Khi hơi giật mình, rồi chợt hiểu ra, cười lạnh nói:
– Không hổ là cáo già, hóa ra anh cố ý nói hùa theo hắn!
– Tên này rất hữu dụng, hắn là người Mỹ, phía Mỹ một mực muốn chúng ta giao Diêu Khánh Lỗi ra, vậy chúng ta giao cái tên chiến sĩ Quân đoàn Địa ngục người Mỹ này cho họ, như vậy bọn họ cũng sẽ không hung hăng càn quấy nữa.
– Vậy còn Lâm Phi…
– Đợi đến nửa đêm sẽ đưa người đi, cho dù Lâm Phi có biết, thì cũng đã muộn.
Vương Chính khinh thường nói:
– Khi chúng ta trở lại căn cứ, có lão tổ tông trấn giữ, cho dù Lâm Phi có tìm đến tra hỏi, chúng ta cũng không sợ hắn!
Long Khi gật đầu:
– Cứ làm như thế.
Lục Trường Minh nghe vậy, nói:
– Tôi còn tưởng là lão Vương không sợ Lâm Phi, hóa ra là muốn chạy về căn cứ, dựa vào lão tổ tông.
– Hừ!
Ánh mắt hiểm ác, Vương Chính nói:
– Đương nhiên anh không sợ rồi, Lâm Phi coi cháu ngoại của anh như của báu, xem ra sớm muộn gì hắn cũng thành con rể của nhà họ Lục, e rằng anh vui mừng đến nỗi quên là con mình vừa mới bị hắn giết luôn rồi?
– Đồ khốn, Vương Chính, mày nói cái gì?
Lục Trường Minh nổi giận, xông tới túm cổ áo của Vương Chính.
– Sao nào? Tao nói sai sao? Tao chỉ hận mình không đủ khả năng, nếu không thì bây giờ tao đã báo thù cho con tao rồi!
Vương Chính cũng không chịu yếu thế, mặt mày đỏ bừng, gay gắt đáp lại.
Mấy người trẻ tuổi hơn thấy vậy mặt mày tái nhợt, không ai ngờ hai người lớn tuổi này lại không kìm chế được cảm xúc.
Những ngẫm lại, họ hiểu nỗi đau của hai ông già bị mất con này.
– Hai người đừng làm loạn nữa! Để người ngoài nhìn thấy, cho rằng Lục gia và Vương gia gây chiến, việc này có thể sinh ra lớn chuyện đấy!
Long Khi mạnh mẽ tách hai người ra, mấy người Long lão tam cũng xúm vào khuyên can.
Vương Chính phẩy tay bỏ đi, dẫn theo người của Vương gia, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Long Khi có vẻ hơi bất đắc dĩ, trên thực tế, Tô Ánh Tuyết là con cháu của nhà họ Lục, bất kể Lục Trường Minh phủ nhận thế nào, đó vẫn là sự thật, cho nên đối với quan hệ giữa Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi, Lục gia có phần khó xử.
– Lão Lục, anh là người biết chuyện, hãy tự suy nghĩ lấy đi.
Long Khi lắc đầu, cũng dẫn người của mình rời khỏi phòng bệnh.
Lục Trường Minh im lặng thật lâu, vẻ mặt biến đổi khó lường.
– Vũ Phỉ, con bé kia thế nào?
Lục Trường Minh chợt hỏi.
Nãy giờ Lục Vũ Phỉ không dám lên tiếng, lúc này thấy mọi người đã đi, mới bước lại, cẩn thận trả lời:
– Em họ cháu vẫn còn nằm ở bệnh viện, tất cả chuyên gia của bệnh viện đều không chẩn đoán được bệnh của cô ấy, nhưng trông em ấy yếu ớt và mệt mỏi lắm.
– Nó không phải là em họ của cháu!
Lục Trường Minh nói.
Lục Vũ Phỉ cười khổ:
– Ông nội à, ông cũng đừng làm ra vẻ cứng rắn, hãy nhận Tiểu Tuyết đi. Ba cháu đã mất, họ nhà mình, còn ít người quá.
– Ông hỏi tình hình của nó, bởi vì nó là quân cờ quan trọng để kiềm chế Lâm Phi, phải phái người theo dõi nó thật sát, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lục Vũ Phỉ cắn môi, sâu kín thở dài.
Lâm Phi…Lâm Phi. Cô cũng vì Lâm Phi mà khổ não, người đàn ông này giết cha cô, nhưng cô hoàn toàn không có hy vọng sẽ báo được thù.
Sau này, cô làm sao đối mặt với hắn đây?
Chương 303: Thân Giấu Huyền Cơ
Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, đi ngang qua hành lang, khóe mắt Lâm Phi bỗng liếc về một cái đình nhỏ trên mặt cỏ bên ngoài cửa sổ. Một bóng dáng mặc áo blue trắng quen thuộc đang đứng mặt đối mặt với một người đàn ông mặc blue trắng khác.
Là Phương Nhã Nhu và Phương Hải Triều?
Mặc dù khoảng cách từ hành lang đến đó cũng phải ba mươi met, nhưng Lâm Phi có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
– Cha, lâu như vậy không gặp mặt, vừa gặp là cha đã nói với con chuyện đó sao?
Cha?
Lâm Phi sửng sốt một hồi, Phương Nhã Nhu là con gái của Phương Hải Triều?
Chẳng trách người phụ nữ này lại là bác sỹ, không nói đến việc còn trẻ tuổi như vậy đã làm chủ nhiệm, còn ra vào yến hội trong giới thượ