Trong lúc này, người bàng quan như Tô Ánh Tuyết cũng không kìm được, phải uống hai ly whisky, gương mặt đỏ bừng, lúc này chỉ có rượu chứ không phải nước, mới có thể làm dịu đi cảm xúc của cô.
Nếu không phải cảm thấy cần phải ở bên cạnh Lâm Phi để động viên hắn, cô đã chạy ra chỗ khác rồi, không khí nặng nề này khiến tinh thần cô bị áp chế, thật sự khó chịu đựng nổi!
Theo thời gian trôi đi, cuộc chiến trên bàn cờ cũng đã đến hồi kết thúc.
Một con Hậu của Lâm Phi vừa ăn một con Xe bên phía Victor, thậm chí đồng thời chiếu tướng, nếu Victor đi con Tướng, một con Tốt sắp qua sông của y cũng sẽ có thể bị ăn mất.
Victor nhíu mày, thở dài, dường như cảm thấy không còn cơ hội giành chiến thắng, mệt mỏi lắc đầu.
Phía sau y, Andariel thân thiết vuốt vuốt hai bên thái dương cho y, lộ vẻ tiếc nuối.
– Tôi thua.
Victor nói, ánh mắt như đang nhìn vào hư không…Tất cả quân cờ đều trở về vị trí ban đầu, bàn cờ khép lại, hộp đựng bàn cờ đầy châu ngọc bay trở lại trên tay Andariel.
Động tác của cô vô cùng dứt khoát và lưu loát, không hề có một chút dây dưa.
Lâm Phi cũng thở ra một hơi, ván cờ này hắn thắng cũng không dễ dàng, chủ yếu dựa vào tốc độ tính toán của bộ não, mà kỹ năng đánh cờ của Victor rất cao, thắng thua chỉ là một làn ranh mỏng manh.
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết đầy vui sướng, trông như một người vợ thời cổ hết sức tự hào khi thấy người chồng tướng quân của mình thắng trận.
– Tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, Scarpe.
Victor hết sức cảm khái, nói:
– Bất kể tôi cố gắng như thế nào, e là đầu óc của tôi cũng không thể đạt tới trình độ của anh. Anh không nên từ bỏ việc nghiên cứu vật chất S, đó là chìa khóa có khả năng kích thích tiềm năng lớn nhất của bộ não nhân loại…Cũng chỉ có đầu óc của anh, mới có thể nghiên cứu có kết quả về vật chất S.
– Anh tới chịu chết trước mặt tôi, là để nói ra những lời này?
Lâm Phi điềm nhiên hỏi.
Victor cười cười:
– Người của tôi trên toàn thế giới đang bị những bằng hữu cũ đuổi giết, suýt nữa đã chết hết. Mà tôi biết, anh tới Chicago là muốn gặp nghị viên, nhằm cách chức Sở trưởng của tôi…
– Đây là anh muốn triệt nguồn tài nguyên của tôi, triệt đường sống của tôi, để đánh với tôi một trận cuối cùng…Tôi cần phải nói chuyện với anh một lần cuối cùng.
– Tôi không nghĩ là còn có gì để nói.
– Không, anh nên nói chuyện với tôi.
Victor khăng khăng:
– Anh không phải là một kẻ lỗ mãng, nên dùng trí tuệ đặc biệt của mình để suy nghĩ về tương lai của nhân loại, chứ không phải dùng trí tuệ đó để tranh đoạt với nhau.
Lâm Phi cười giễu cợt:
– Hình như anh hiểu lầm rồi, anh không xứng tranh đoạt với tôi, tuy nhiên có một việc, tôi muốn chính miệng anh thừa nhận
– Cái gì?
– Có phải Mai Sâm bị anh giết không?
Vẻ mặt hung dữ, ánh mắt sắc như dao, Lâm Phi nhìn Victor chằm chằm.
Mai Sâm chính là người thứ năm trong phòng thí nghiệm Vườn Địa Đàng, trước khi Victor công bố là gã để lộ vật chất S, nhưng đương nhiên Lâm Phi không tin.
Victor cúi đầu cười cười:
– Đúng vậy, hắn đã biết việc tôi làm, muốn nói cho anh biết, nhưng hắn đã quên, lúc đầu hắn là trợ thủ của ai, kẻ muốn phản bội tôi, đương nhiên sẽ không thể sống sót.
– Anh tự tay giết chết đồng bọn trong phòng thí nghiệm đã bao ngày cùng nhau chiến đấu? Anh biết không, hắn đã từng cam đoan với ta, sẽ phụ tá bên cạnh anh, thực hiện thật tốt nhiệm vụ Sở trưởng, tôi mới giao vị trí Sở trưởng cho anh!
– Vậy thì như thế nào? Hy sinh một tên tép riu như Mai Sâm, để giúp tôi thuận lợi tiến hành kế hoạch vĩ đại của mình, thì cũng rất đáng giá.
Victor thờ ơ nói.
– Kế hoạch vĩ đại? Là kế hoạch lạm dụng vật chất S, gây xích mích giữa các nước lớn, gây ra cái chết cho rất nhiều người vô tội?
Lâm Phi chất vấn.
Victor cười một cách kỳ dị, đột nhiên lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng màu nâu đục.
– Muốn nếm thử không?
Victor lắc lắc cái bình.
Lâm Phi nhíu mày:
– Không cần, anh cứ để từ từ dùng đi, coi như cho anh một chút thỏa mãn trước khi chết.
Tô Ánh Tuyết ngạc nhiên hỏi:
– Đó là cái gì?
– Nước Tử Đằng ayahuasca (1), là chất chiết xuất từ rễ một loại cây mọc trong rừng rậm Amazon, có chứa dimethyltryptamine (2). Sau khi uống vào, người ta sẽ trở nên phiêu diêu bềnh bồng, dường như có thể nối kết được với thần linh.
Lâm Phi giải thích.
– Ha ha…
Victor uống một ngụm nước Tử đằng:
– Không hổ là Scarpe, cái gì cũng không thể gạt được anh.
– Anh muốn trước khi chết được cảm thấy khoan khoái một chút hay sao?
Victor khoát tay áo, từ từ đứng dậy, ngửa đầu giang hai tay, như đã cảm nhận được một loại cảnh giới hoàn toàn mới.
Y đi tới vách tường bên cạnh, trên tường treo một bản đồ thế giới, bởi vì dùng đã lâu, đã hơi phai maù.
– Scarpe, anh xem, cái thế giới này, ở đâu cũng có sự chênh lệch rất lớn giữa người giàu và người nghèo, ở đâu cũng có áp bức và lừa dối, ở đâu cũng có bệnh tật và chiến tranh…Anh không biết là cái thế giới này cần phải có người tinh lọc, cần phải có thần linh phù hộ sao?
Victor nói một cách kiêu ngạo, đôi mắt lóe sáng.
– Từ cổ chí kim, đều là như thế, thế giới Utopia lý tưởng, chỉ có trong mộng tưởng và chỉ là sự gửi gắm ước mơ của nhân loại.
Lâm Phi thản nhiên nói.
– Không!
Victor lắc đầu, bác bỏ:
– Thế giới mơ ước, thế giới thần linh, tuyệt đối không phải là vô căn cứ, chẳng qua là con người ngày nay đã bị vẩn đục cả rồi!
– Khi làm kẻ mạnh đi hà hiếp kẻ yếu, con người có thể cảm nhận được một niềm vui thú bệnh hoạn.
– Trên cái thế giới này, không bao giờ có việc kẻ yếu và dân thường dám đứng lên phản kháng kẻ mạnh và kẻ thống trị, điều đó chỉ tồn tại trong phim ảnh, toàn là gạt người!
– Kẻ yếu muốn vùng lên, chỉ có thể thay đổi chính mình, biến bản thân mình thành kẻ mạnh, mới không còn bị áp bức.
– Vật duy nhất có thể khiến kẻ yếu cũng có thể biến thành kẻ mạnh, có thể làm cho tất cả mọi người đều đạt đến cùng một cấp bậc, là bộ óc do thượng đế ban tặng cho mỗi con người!
Cảm xúc dâng trào, Victor vung tay kêu lên:
– Bộ óc của con người có hàng trăm tỉ tế bào thần kinh, mỗi tế bào thần kinh lại liên kết với hàng trăm ngàn tế bào thần kinh khác, nhiều biết bao, phức tạp biết bao! Trước bộ óc, ngân hà, vũ trụ đều không đáng nhắc tới! (!?)
– Mà vật chất S ra đời, làm cho bộ óc của con người có thể tiến hóa nhờ vào lực tác động từ bên ngoài, thay đổi năng lực, đưa nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới, thật sự biến thành con