Từng thề ước - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Từng thề ước (xem 5508)

Từng thề ước

mắt chan chứa nhu tình. Nàng dần dà vỡ lẽ, thì ra đây chính là ý nghĩa của bốn chữ “dĩ tâm hoán tâm” trên Bàn Cổ cung, hắn đã dùng trái tim mình, thay cho trái tim nàng bị sức nóng của mặt trời hủy hoại.


Xi Vưu không còn tim nữa… Xi Vưu sắp chết!


A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, từ từ nhoẻn miệng cười theo hắn, đôi mắt ánh lên vẻ bình thản mà cương quyết. Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!


Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây. Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đây chẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này mà thiên trường địa cửu.


Xi Vưu ôm lấy nàng, thều thào hỏi: “Còn nhớ những lời nàng nói trên Triêu Vân phong không? Nàng nói “muốn nhìn Tiểu Yêu, Chuyên Húc bình an lớn lên, nhìn bọn chúng dựng vợ gả chồng”, ta đã hứa nhất định sẽ thực hiện ý nguyện của nàng. Nếu hiện giờ chết đi, nàng sẽ phải ôm hận suốt đời, vĩnh viễn không sao yên lòng về Tiểu Yêu được. Lẽ nào nàng không muốn chứng kiến con gái chúng ta lấy chồng ư? Không muốn biết nó sẽ kết hôn với người ra sao ư?”


Thấy A Hành máy môi, Xi Vưu liền đặt ngón tay lên miệng nàng, cười nói: “Ta biết ta biết, ta còn hứa với nàng, ngày ngày đều ở bên nhau.”


A Hành nắm lấy tay Xi Vưu, gật đầu.


Ánh mắt Xi Vưu thoáng vẻ giễu cợt, hắn lạnh nhạt nói: “Lịch sử trên thế gian này đều do kẻ thắng dựng nên, sau này khi Tiểu Yêu lớn lên, nghe thiên hạ nói cha nó là là một tên đại ma đầu nịnh trên nạt dưới, tàn nhẫn hiếu sát, dụ dỗ mẹ nó, nhất định sẽ đem lòng căm hận ta, thậm chí cả nàng. A Hành, nàng giúp ta một việc được không, nàng phải chính miệng nói cho Tiểu Yêu biết, cha nó rất yêu nó. Nói cho nó hay, cha nó chưa bao giờ làm bất cứ việc gì trái đạo, để nó khỏi phải hổ thẹn về chúng ta. Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, ta không muốn con gái ta lại phải sống cảnh không cha không mẹ nữa. Từ lúc Tiểu Yêu ra đời, ta chưa một ngày làm tròn trách nhiệm người cha, việc duy nhất ta có thể làm cho nó là giữ cho nó một người mẹ, để nó có cơ hội biết cha mẹ nó là người như thế nào, để nó khỏi phải cả đời sống trong hổ thẹn.”


A Hành ròng ròng nước mắt, lắc đầu quầy quậy, không, không, nàng không muốn sống một mình!


Xi Vưu dịu dàng nói: “Ta biết nàng sẽ rất đau khổ, nhưng nàng phải sống nhé, vì ta, vì cả con gái chúng ta nữa. Chừng nào trông thấy con gái trưởng thành, nàng nhất định sẽ hiểu sự lựa chọn hôm nay của ta, nhất định sẽ thấy dù phải đau khổ đến đâu cũng xứng đáng. Nàng nhận lời ta đi, có được không?”


A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, không nói một lời, chỉ giàn giụa nước mắt. Xi Vưu run lên, giọng nói càng thêm yếu ớt: “A Hành, nhận lời ta đi!” Ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu. Xi Vưu cả đời ngang dọc, A Hành chưa bao giờ thấy hắn lộ ra ánh mắt này, không cách nào cự tuyệt, cuối cùng đành khó nhọc gật đầu.


Xi Vưu nắm lấy tay A Hành, đặt lên ngực nàng, để nàng cảm nhận được tiếng tim đập, “Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta đợi nàng tới tìm ta, chính miệng nói với ta, con gái chúng ta sống rất hạnh phúc. Nàng nhất định phải bảo nó ngẩng lên trời gọi mấy tiếng ‘cha’ cho ta nghe, ta chưa từng được nghe nó gọi cha…” Thân mình Xi Vưu mềm nhũn, gục vào lòng A Hành, “Chẳng biết tiếng ‘cha’ của nó sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn sẽ là âm thanh êm ái ngọt ngào nhất trên đời…”


“Chúng ta lập tức đi tìm Tiểu Yêu, để chàng chính tai nghe nó gọi cha.” A Hành cuống cuồng cõng Xi Vưu dậy, liêu xiêu chạy đi.


Xi Vưu khẽ bật cười, hôn nhẹ lên tai nàng, thì thầm: “A Hành ngốc, A Hành ngốc của ta…”


A Hành ngơ ngác không hiểu hắn cười gì, một thoáng sau mới sực nghĩ ra, trên Bác Phụ sơn, nàng cũng từng cõng hắn như thế này, để hắn hưởng lợi.


“Nàng ngu ngơ như vậy, dễ bị gạt như vậy, để nàng lại một mình ta chẳng yên tâm chút nào. Nhớ nhé, về sau không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai…” Giọng Xi Vưu mỗi lúc một nhỏ dần, mỗi lúc một yếu dần đi.


A Hành hoảng hốt gọi: “Xi Vưu, Xi Vưu, chàng phải gắng lên, ta lập tức đưa chàng đi gặp con gái, chàng còn chưa nghe nó gọi cha kia mà.”


Xi Vưu gắng gượng đáp: “Được, ta sẽ cố gắng…” Nhưng cặp mắt đã từ từ khép lại.


A Hành cố lấy giọng hào hứng kể: “Ta đâu có ngốc, là chàng xảo trá vô lại thôi, chàng tưởng chàng gạt được ta đấy hả? Chàng không biết đâu, ta vẫn có một bí mật này, xưa nay ta chưa từng nói với chàng, thật ra kẻ bị gạt là chàng đấy, không phải ta đâu. Chàng còn nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau không? Không phải là lần gặp gỡ mà ta không biết đâu, là lần đầu tiên chính thức gặp nhau đó…”


Xi Vưu rất muốn lên tiếng đáp lại nàng: Nhớ chứ, tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, ta đều ghi khắc trong lòng, đời này kiếp này không bao giờ quên. Nhưng hắn gắng hết sức cũng không nghe được tiếng nói của mình, chỉ thấy giọng A Hành càng lúc càng xa dần, rồi từ từ tan biến.


“Đó là một buổi hoàng hôn, cả bầu trời phủ đầy mây ráng, chàng đứng giữa đồng hoang…”


Lần đầu tiên nàng gặp Xi Vưu, là một buổi hoàng hôn mây ráng đầy trời.


Hắn vận một tấm áo đỏ cũ rách, mái tóc đen dài xõa tung, nhìn hệt như dã nhân, hiên ngang đứng giữa đồng hoang, ngẩng đầu nhìn về phía xa, không trông rõ diện mạo, chỉ thấy mái tóc dài xõa tung trước gió, toát lên vẻ cuồng ngạo không để bất cứ ai vào mắt.


Phong thái ngạo nghễ như thể cả đất trời đều đang nằm dưới chân hắn, đã khiến A Hành như bị thu hút, bất giác tiến lại gần.


Trong khoảnh khắc hắn ngoảnh lại, nàng trông thấy tịch dương mênh mông, ráng chiều rực rỡ in trong đôi mắt ấy, còn có cả vẻ gì đó, vô cùng phức tạp, vô cùng mãnh liệt mà không sao hiểu được, trái tim nàng chợt khựng lại một nhịp.


Rõ ràng nàng biết Bác Phụ quốc nằm ở phía hắn ngẩng đầu nhìn vừa nãy, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, nàng vẫn bước lại, làm bộ ngơ ngác hỏi: “Xin hỏi công tử, muốn tới Bác phụ quốc phải đi thế nào?”


Hắn hờ hững liếc nàng bằng nửa con mắt rồi nghênh ngang bỏ đi, chẳng nói chẳng rằng. Nào ngờ lòng nàng đột nhiên lại thấy hụt hẫng, nàng vội đuổi theo, nắm lấy tay áo hắn. Trong khoảnh khắc ấy, tim nàng bỗng đập thình thịch như trống làng, cảm thấy mình đúng là điên rồ, chẳng hiểu vì sao cứ khăng khăng đòi giữ chân một kẻ hoàn toàn xa lạ kia chứ.


Hắn đứng thẳng lưng, chăm chú nhìn về phía ráng hồng cuối chân trời, chần chừ mãi chẳng chịu quay lại, nàng cũng nhất quyết không buông tay, đó có lẽ là khoảnh khắc dài nhất trong đời nàng kể từ lúc được sinh ra. Đúng lúc nàng hết cả kiên nhẫn, đã toan rụt tay lại thì hắn mỉm cười ngoái đầu.


Cặp mắt vẫn là cặp mắt đó, có điều thần sắc nồng nàn mê người kia đã không còn nữa.


A Hành thất vọng, nhưng không tiện nói: “Ta biết đường đi rồi”, đành phải theo tên vô lại này, dở khóc dở cười tiến vào Bác Phụ thành.


Mãi đến rất nhiều năm sau, nàng mới hiểu ánh mắt nồng nàn mê người kia của hắn là gì, cũng mới hiểu lần gặp gỡ mà nàng cứ ngỡ là đầu tiên, đối với hắn, chỉ là lần tái ngộ sau một trăm năm, thậm chí còn là lần tái ngộ không hề mong đợi.


Nế

Từ khóa: Từng thề ước,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô Bé Du Côn Của Tôi

Vị nhạt của tình yêu

Bản sắc thục nữ

Một đời một kiếp

7 năm lấy chồng 3 lần sảy thai mới giữ được đứa con, đến lúc sinh gặp đúng bồ chồng đỡ đẻ và cái kết bất ngờ