Từng thề ước - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Từng thề ước (xem 5531)

Từng thề ước

người, xem như hòa.


Võng hậm hực nhìn theo bóng A Hành, gãi đầu lầm bầm: “Sao ả biết Đại ca thi thuật với đám cỏ này nhỉ?” Chợt gã vỗ đùi đánh đét, quay sang hỏi Xi Vưu, “Sao huynh biết ả hạ độc vào nước mưa? Trên đời được mấy ai tinh thông dược tính đến thế.”


Phong Bá trước đây từng gặp A Hành, biết nàng từng là tình nhân của Xi Vưu, vừa rồi khi mây mù tan đi, trông thấy người dẫn đầu tướng sĩ Hiên Viên truy sát bọn họ chính là nàng, gã tức thời ngây ra, bây giờ mới hay nàng là Hiên Viên vương cơ, cũng là Cao Tân vương phi, bất giác gã đưa mắt nhìn về phía Xi Vưu, thấy rõ mồn một vẻ đau đớn lóe lên trong mắt hắn.


Xi Vưu chẳng buồn đáp lời Võng, đứng phắt dậy bỏ đi. Mỵ thì thào nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ta nghe đồn Xi Vưu và Hiên Viên Bạt có tư tình thật đó.”


Phong Bá lần đầu tiên nổi giận, hầm hầm cảnh cáo: “Sau này kẻ nào còn dám nói bậy, ta sẽ chém đầu kẻ đó.”


Phong Bá ra ngoài tìm Xi Vưu, thấy hắn đang ngồi một mình trên cao, lặng lẽ trông về phía doanh trại Hiên Viên.


Trời đã ngả tối, mưa tuyết bắt đầu trút xuống, nhưng hắn chẳng hề có ý định tránh đi, cứ ngồi thẫn thờ ngóng nhìn căn lều trại đằng xa, mặc cho tuyết đổ đầy người. Trong đêm tối, gió sắt se, tuyết lả tả, ánh đèn trước doanh trại leo lét phản chiếu sơn hà tan tác, bóng lưng Xi Vưu cũng toát lên vẻ tĩnh mịch thê lương vô hạn, khiến Phong Bá không khỏi cảm khái trước nỗi bất lực của kẻ kiêu hùng.


Gã bước đến sau lưng Xi Vưu, cười cười rút ra một vò rượu, “Sao huynh lại ngồi đó? Đến đây, đến đây, uống rượu nào! Ai gục trước kẻ đó là rùa đen!” Nam nhân thường nói ít làm nhiều, thà đổ máu chứ không rơi lệ, Phong Bá không phải là kẻ biết an ủi, Xi Vưu cũng chẳng phải người dễ dàng thổ lộ tâm can, gã chỉ có thể cùng Xi Vưu say túy lúy một trận mà thôi.


Cả hai nốc rượu như nước lã, chẳng mấy chốc Phong Bá đã say đến bảy tám phần, đùa cợt hỏi: “Nghe nói các cô nương Cửu Lê đều xinh đẹp đa tình, đợi chiến tranh kết thúc, đệ phải tới kiếm cô vợ mới được.”


Xi Vưu lắc đầu, lại hớp một ngụm rượu, “Đệ thì không được, con gái Cửu Lê không thích người đẹp, chỉ ham người biết hát thôi.”


“Ai bảo huynh đệ không biết hát?” Phong Bá hắng giọng rống lên loạn xạ, làm Xi Vưu bò lăn ra cười.


Xi Vưu thẫn thờ nhìn vào màn đêm, thoáng trầm mặc, đoạn cất giọng hát.


“A ối à ối a


Mắt ta mình cứ khoét ra


Để cho máu thấm đầy tà áo xanh


Ví bằng lọt được mắt mình


Máu như hoa rải đầy cành cũng cam.


A ối a ối à


Tim ta mình cứ móc ra


Để đồng hoang thắm máu ta chan hòa


Ví lòng mình có bóng ta


Cam lòng tưới máu như hoa khắp đồi.


Các anh em


Một mai ta chết đi rồi


Đường nàng đi đó, xin vùi xác ta


Dù nàng đi khắp gần xa


Đều ngang qua nấm mộ ta bên đường.”


Tiếng ca thê lương vô hạn văng vẳng lan xa, giữa cảnh sông núi tiêu điều, quốc gia nghiêng ngả này lại càng khiến người ta rung động. Phong Bá tỉnh hẳn rượu, sững sờ nhìn Xi Vưu, hồi lâu mới hỏi: “Khúc tình ca tuyệt như vậy, phải hát đáp lại thế nào?”


Xi Vưu hờ hững đáp: “Có hai cách hồi đáp, một cách là: “Nếu ta không quên được bóng ngươi, ta sẽ tự móc mắt mình ra; nếu ta không quên được dáng ngươi, ta sẽ tự khoét tim mình ném đi”; cách thứ hai là…” Xi Vưu ngập ngừng không nói, chỉ đăm đăm ngóng về phía ngàn ánh đèn sáng rực đằng xa.


Mưa hắt hiu, gió hắt hiu, trời đất ủ ê, non sông quạnh quẽ, Phong Bá chợt cảm thấy anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, giáo vàng ngựa sắt mấy trăm năm cũng mệt mỏi quá rồi. Đợi cuộc chiến này kết thúc, bất kể là thua hay thắng, gã cũng phải kiếm cho mình một cô gái, cùng sống vui vẻ một đời thôi.


Giữa cảnh mưa gió tiêu điều, chợt một giọng ca lanh lảnh từ đâu đó cất lên:


“Cây cao ngất ngưởng giữa non xanh


Vấn vít dây mây quấn quýt cành


Cây níu chặt mây, mây quấn quýt


Khăng khăng khít khít giữ vẹn tình.


Vào sinh ra tử bạn cùng nhau


Sống chết bên nhau đến bạc đầu


Cây chết mây còn còn quấn quýt


Cây còn mây chết chẳng rời nhau.”


Phong Bá dỏng tai nghe hồi lâu, chỉ toàn nghe thấy cái gì sống sống chết chết, cảm giác không lành, nhưng Xi Vưu lại tươi cười rạng rỡ, vỗ vai Phong Bá, “Về kêu các huynh đệ lại cùng uống đi.” Có vẻ tâm trạng đã khá lên nhiều.


Phong Bá chẳng hiểu mô tê gì, nhưng đã biết, Xi Vưu đã đợi được câu trả lời mà hắn muốn. Phong Bá vừa đi vừa ngoảnh lại trông, chỉ thấy non sông tiêu điều, mưa gió hắt hiu, khói lam mờ mịt, đèn lửa lập lòe.


Giữa thời loạn lạc này, tìm đâu ra chốn bình yên?


Nhưng sống giữa thời loạn này, có được một người thấu hiểu lòng mình, cùng sống cùng chết thì dẫu phải da ngựa bọc thây, say khướt sa trường, cũng coi như không uổng một đời.


Thần Nông và Hiên Viên đã giao chiến mấy bận, đôi bên đều có thương vong, mà vẫn chưa phân thắng bại.


Xi Vưu quỷ kế đa đoan, bày đủ mưu mẹo thật giả mạnh yếu để dụ địch giết địch. Trong mắt kẻ khác, những kế sách ấy đều được coi là tuyệt diệu, nhưng A Hành chỉ thoáng nhìn là phát hiện ra ngay. Có điều, A Hành cũng chẳng làm sao chế ngự được Xi Vưu, bất kể nàng làm gì, hắn thoạt trông là đoán được ngọn nguồn, lập tức phản ứng lại.


Đôi bên là hai địch thủ hiểu nhau nhất dưới gầm trời này, nhắm mắt cũng đoán được chiêu đòn của đối phương. Cứ đánh mãi về sau, không chỉ bọn họ, mà cả tướng sĩ cũng nhận ra, trận chiến này không thể phân thắng bại bằng mưu kế được, họ buộc phải dựa vào thực lực bản thân, quyết một trận sống mái. Nhất định trận đánh đó sẽ rất ác liệt, dù bên nào thắng đi chăng nữa, cũng chẳng tránh khỏi thương tổn nặng nề.


Nỗi lo âu đè nặng trong lòng tướng sĩ, ngay cả Phong Bá ngày thường vẫn hi hi ha ha cũng sa sầm mặt mày, chỉ mình Xi Vưu là nhàn tản ung dung, giữa mày mi thấp thoáng vẻ ngông cuồng bất chấp mọi thứ. Phong Bá thật sự không sao hiểu được, theo gã thấy, Xi Vưu phải là kẻ bi thương nhất mới đúng.


Thăm dò suốt mấy tháng, cuối cùng Ứng Long hào hứng báo cáo với Hiên Viên Bạt, tuy một dải Ký Châu hoang dã chẳng có sông ngòi gì trên mặt đất, nhưng sông ngầm lại rất nhiều, y đã tìm được một kế sách tuyệt diệu, có điều cần một vài tướng sĩ Thần tộc biết khống chế thủy linh giúp đỡ.


Hiên Viên Bạt đáp: “Ngươi tiếp tục chuẩn bị đi, ta sẽ tìm mấy tướng sĩ Thần tộc giỏi ngự thủy.”


Nàng viết thư cho Hoàng Đế, xin ông nhờ Thiếu Hạo phái binh.


Cao Tân lắm sông ngòi, có không ít tướng sĩ Thần tộc giỏi ngự thủy, Thiếu Hạo đã hứa với Hoàng Đế sẽ cùng Hiên Viên đối phó Xi Vưu, đổi lại Hoàng Đế sẽ không tiếp tay cho Trung Dung ở mạn Tây Nam tự lập làm vua. Hiện giờ chính là lúc Thiếu Hạo thực hiện lời hứa.


Mấy ngày sau, Hiên Viên Bạt và Ứng Long đang bàn việc trong trướng, bỗng thị vệ dẫn theo một người vén rèm bước vào, kẻ vừa tới từ đầu đến chân đều mặc đồ trắng, chính là phục sức của Cao Tân vương tộc. Hiên Viên Bạt thoáng cau mày, lẽ nào Thiếu Hạo chỉ phái một người này đến thôi ư? Ứng Long cũng ngấm ngầm thở dài thất vọng, từ trên

Từ khóa: Từng thề ước,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ lo kiếm tiền, “bỏ đói” tôi

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Cứ về nhà là vợ bắt trả bài đủ tư thế lạ, tôi nhiệt tình hưởng ứng, đến khi..

Truyện Hay One Way Ticket Full Online

Chị dâu hất hàm bảo mẹ em ” Bà thấy thế mà không dọn đi à!”