Hắn khẽ khàng lại gần, hồi lâu mới dám mở miệng dịu dàng gọi một tiếng “A Hành”, như sợ chỉ hơi sơ sẩy, giấc mộng đẹp này sẽ tan đi mất.
A Hành khoan thai quay lại, trông thấy một nam tử áo đỏ phía sau, giữa cả trời hoa rụng tơi bời, vẻ mặt hắn mừng mừng tủi tủi, cặp mắt đen láy rực lên niềm xót xa cùng vui sướng.
Nàng gật đầu cười, “Ta A Hành đây, ngươi là Xi Vưu của Thần Nông ư?”
Vừa nghe được nửa câu đầu, đôi mắt Xi Vưu đã sáng lên mừng rỡ, niềm vui chân thành toát ra từ tận đáy lòng hắn khiến A Hành cũng cảm động lây, tim đập thình thịch. Nhưng nghe nốt nửa câu sau, ánh mắt hắn liền tối sầm lại, đau đớn trào lên trong mắt, vô duyên vô cớ, ruột gan nàng bỗng quặn thắt như bị ai cào xé.
A Hành lộ vẻ áy náy: “Ta vừa qua cơn bệnh nặng, quên mất rất nhiều chuyện xưa kia, nghe Đại ca nói trước đây chúng ta từng quen nhau, nhưng ta thực không nhớ ra ngươi!”
Xi Vưu không sao tin nổi, thiếu nữ áo xanh trước mắt giống hệt A Hành trong kí ức của hắn, cũng chính là người con gái hắn tương tư suốt hai trăm năm, nguyện từ bỏ mọi thứ để đối lấy nàng, vậy mà hai trăm năm sau gặp lại đã thành người dưng xa lạ, bao ân oán dây dưa thuở trước dường như chưa từng xảy ra.
Thà rằng nàng căm hận hắn, còn hơn là lãng quên hắn!
“A Hành, ta là Xi Vưu, là…” Hắn là gì của nàng đây? Xi Vưu chợt khựng lại. Hắn chẳng rõ trong lòng nàng mình là gì nữa. Hắn vội hốt hoảng kể lại mọi chuyện xưa kia giữa hai người, lời hứa dưới cội hoa đào, ân ái triền miên giữa nhà sàn…
A Hành đỏ bừng mặt quát: “Đừng nói nữa! Ta biết cả rồi, Đại ca kể với ta, nói ta… nói ta và ngươi… là tình nhân.” Nàng cắn môi, “Đại ca nói ngươi và Chúc Dung đã ép ta rơi xuống Ngu uyên, có phải không?”
“Nhìn bề ngoài thì là lỗi của Chúc Dung, nhưng thực ra không liên quan tới hắn, là do ta sai.”
“Nhưng Đại ca cũng nói ngươi bất chấp tính mạng cứu sống ta.”
Xi Vưu lặng yên, bồn chồn nhìn nàng.
A Hành mỉm cười: “Ngươi hại chết ta, rồi lại cứu sống ta, chúng ta coi như dứt điểm, từ nay không ai nợ ai, được chứ?”
Xi Vưu nghe như sét đánh ngang tai, lòng quặn lên đau buốt, hắn thê thiết nhìn A Hành, không sao tin nổi nàng lại thốt ra những lời lạnh lẽo vô tình nhường ấy.
A Hành cười: “Có lẽ ngươi và A Hành khi trước rất hạnh phúc, nhưng ta không phải cô ấy, những chuyện giữa ngươi và cô ấy đối với ta chỉ như chuyện của một người xa lạ thôi, ta không muốn ôm nỗi đau của cô ấy mà sống. Trời cao đã cho ta cơ hội tái sinh, ta muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Nói rồi nàng hành lễ với Xi Vưu, “Dù sao ta cũng là gái có chồng, ta và Thiếu Hạo lại không phải thường dân, hôn nhân của chúng ta còn liên quan tới quốc thể, ngài thân là Đại tướng quân Thần Nông quốc, hẳn có thể hiểu cho cái khó của ta. Sau này mong Tướng quân hãy coi ta như người dưng nước lã.” Đoạn nàng giơ tay tiễn khách, “Đại tướng quân, mời ngài về cho!”
“A Hành!” Lòng nghẹn ứ bi thương và khao khát, Xi Vưu dang tay ra như khẩn cầu, mong được ôm lấy nàng lần nữa.
A Hành phất tay áo, lập tức ngọn lửa bùng lên tận trời cao, ngăn cách nàng và Xi Vưu.
A Hành lùi lại mấy bước, vẻ không vui: “Dù trước đây chúng ta từng quen biết, nhưng ta đã nói rõ ràng rồi, xin Tướng quân tự trọng.”
Bên kia màn lửa phừng phừng, Xi Vưu bật cười thảm thiết: “Nàng quên nhưng ta vẫn ghi tâm khắc cốt.”
A Hành cau mày bực bội: “Phụ vương nói hôm nay Thiếu Hạo sẽ tới Triêu Vân phong đón ta về Cao Tân, ta phải về thu dọn hành lý, xin Tướng quân cứ tự nhiên!” Nói rồi nàng giũ áo đi thẳng.
Xi Vưu khao khát được tận tay ôm lấy A Hành, linh lực của hắn cũng theo ý niệm trỗi lên, biến ra mấy sợi dây leo vươn về phía nàng. Thấy vậy, A Hành hốt hoảng lùi lại, thét lên thất thanh: “Ngươi định làm gì?”
Dáng vẻ hoảng hốt của nàng vẫn y hệt hai trăm năm về trước, Xi Vưu nhìn mà tê tái cõi lòng, linh lực tiêu tan cả, mấy sợi dây leo cũng biến mất.
A Hành cuống quýt bỏ chạy, thoáng cái đã mất dạng, để lại Xi Vưu hồn xiêu phách lạc đứng ngây ra dưới gốc phượng hoàng.
Nàng đã quên, nàng quả thực đã quên rồi!
Xi Vưu chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, hết thảy đều biến sắc.
A Hành quả thực đã quên hắn!
Hai ả cung nữ lại gần cúi người hành lễ, rồi khẽ khàng cất tiếng: “Tướng quân, Đại điện hạ sai chúng tôi tiễn ngài xuống núi!”
Chiều hôm đó, Thiếu Hạo vừa tới Triêu Vân phong, Thanh Dương liền sai cung nữ tới bẩm với A Hành.
Thấy A Hành hết thay đồ lại kiểm tra hành lý, lề mề mãi không ra, Luy Tổ cười, khẽ đẩy vai nàng: “Sáng mai mới về kia mà, đâu phải về ngay đâu, con lo gì chứ?”
A Hành bước ra khỏi cửa liền trông thấy Thanh Dương, Thiếu Hạo, Xương Ý và Xương Phó đều đang ngồi trên bãi cỏ, vừa uống rượu vừa ngắm hoàng hôn, chốc chốc lại rộ lên một trận cười, chẳng hiểu họ nói chuyện gì. Ánh ta dương rọi lên người bọn họ một màu đỏ ối, toát lên vẻ ấm áp khôn tả.
A Hành lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu rồi mỉm cười chạy lại: “Đại ca, Tứ ca, Tứ tẩu.”
Mọi người nhất loạt ngoảnh lại, Thiếu Hạo lập tức đứng dậy, trông thấy A Hành, y bỗng hơi hồi hộp.
Thanh Dương giới thiệu với nàng: “Đây chính là Thiếu Hạo, phu quân của muội, y tới đón muội về Cao Tân đó.”
A Hành bình thản hành lễ, chỉ nghe Thiếu Hạo hỏi: “Nghe Thanh Dương nói nàng đã quên những chuyện khi xưa?”
“Vâng, có những chuyện thiếp vẫn nhớ, nhưng có những việc lại quên khuấy mất.”
“Nàng còn nhớ ta không?”
A Hành hổ thẹn lắc đầu: “Thiếp chỉ nhớ mẹ và các anh thôi.”
Thiếu Hạo tỏ vẻ cảm thông: “Đó hẳn là những ký ức vui vẻ nhất của nàng, đương nhiên sẽ nhớ kỹ.”
Cả hai đều gượng gạo làm thinh, chẳng biết phải nói gì thêm nữa. Thấy vậy Thanh Dương liền xách hồ rượu bỏ đi, Xương Phó len lén giật tay áo Xương Ý rồi cũng lặng đi nốt, để hai người ở lại.
Thiếu Hạo hỏi: “Nàng muốn đi dạo một lát không?”
A Hành gật đầu, hai người cùng sánh vai, vừa đi Thiếu Hạo vừa thủ thỉ kể lại chuyện xưa, họ đã gặp nhau lần đầu ở Ngọc sơn ra sao, nàng từng sống ở Cao Tân thế nào, A Hành chỉ một mực yên lặng lắng nghe.
Tới bên vách núi, A Hành chợt dừng bước, Thiếu Hạo cũng dừng lại, đứng bên nàng, cùng ngắm hoàng hôn.
Bên dưới vách núi chằng chịt những dây leo, cành lá đan vào nhau xanh ngắt, giữa đám lá xanh lại nổi lên một chéo áo đỏ, chính là Xi Vưu đang đu người bám lấy dây leo.
Hai người trên đỉnh núi gượng gạo lặng thinh, kẻ dưới thung sâu nín thở theo dõi, chỉ có gió lồng thổi tung muôn ngàn cánh phượng hoàng.
A Hành chợt chun mũi hít hít rồi thốt lên: “Rượu thơm quá!”
Thiếu Hạo bật cười đưa hồ rượu cho nàng, “Đây là Thư Điền tửu ta cất dựa theo bí quyết nàng tặng đó.”
A Hành uống ừng ực liền mấy ngụm cho đã thèm mới chịu trả hồ rượu cho Thiếu Hạo, giữa lúc kẻ đưa qua, người đưa lại, bầu không khí gượng