- Chắc tôi làm cậu sợ rồi phải không! Người con gái tôi yêu đơn phương đã ra đi cùng với gia đình của cô ấy trong một trận tai nạn ô tô kinh hoàng…và giờ đây tôi chỉ biết làm những gì tốt đẹp nhất cho người con gái đó khi người đó và tôi âm dương cách biệt!
- Thế còn gia đình bác! Họ không ngăn cản bác bỏ dở sự nghiệp để đến đây sao?
- Tôi là đứa trẻ mồ côi cha mẹ!
- Cháu…xin lỗi đã khơi lại nỗi buồn của bác! Nhưng nếu nói về sự chung thủy trong tình yêu thì cháu còn kém bác xa!
- Cậu như vậy là chung thủy lắm rồi,người ta lấy chồng mà cậu vẫn yêu người ta mà! Về chuyện của cậu tôi không biết nên khuyên cậu thế nào cho hợp tình hợp lý vì trường hợp của cậu giống trường hợp của tôi…nên tôi chỉ biết nói một câu thế này: “Hãy làm những gì trái tim mách bảo” thế thôi, cuộc đời tôi sai lầm nối tiếp sai lầm nên tôi không muốn một ai giống tôi nữa…
- Vâng! Cháu cảm ơn bác, à bác có thể kể cho cháu nghe về câu chuyện tình của bác đc không! Bác kể vắn tắt quá…nhiều đoạn…cháu vẫn thắc mắc!
- Thôi cậu bé à! Tôi không muốn nhắc lại những kí ức đau buồn đó, tôi kể có hơi vắn tắt một chút vì lúc đấy nghe cậu kể câu truyện của cậu tôi thấy giường như những kí ức đau buồn đó lại ùa về trong tôi nên tôi buột miệng kể thôi! Cậu thông cảm nhé…
- Dạ! Không có gì đâu bác à! Quả thật nói ra những ấp ủ trong lòng thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn bác à!
Nói chuyện với người đàn ông đó xong thì trời cũng đã xế chiều vậy là tôi và người đàn ông đó nói chuyện quên cả bữa ăn trưa, quên cả cái nắng gắt xuyên qua những lỗ hổng trên cái mái chòi…
- Cũng sắp đến chiều rồi! Cậu bé ở đây ăn cơm với tôi!!
- Dạ thôi bác à! Cháu phải về cho kịp giờ, cháu sợ về muộn bác tài xế không đợi cháu nữa thì chết!
- Nhà cậu cách đây xa không?
- Tầm trên 20 cây số bác ạ!
- Vậy thì tôi không giữ cậu ở đây nữa, cậu về mau kẻo muộn!
- Dạ vâng! Cháu chào bác ạ, cháu cảm ơn bác về lời khuyên!
- Không có gì!chúng
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹192021›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
ta là những con người chung tình mà! cố lên cậu bé! Hãy làm những gì con tim cậu bé mách bảo…
Chia tay người đàn ông đó, trong lòng tôi không khỏi bồi hồi xao xuyến, hóa ra trên đời này lại có một người si tình hơn cả tôi, người ta đã từ bỏ bao muộn phiền của xã hội để về đây chăm sóc người con gái mình đã yêu thương mà không bao giờ có thể nói đc những điều ấp ủ trong lòng với cô ấy…liệu tôi có là 1 phiên bản thứ 2 của người đàn ông đó hay không thì tôi lại phải chờ xem trái tim tôi nó có điều khiển đc bộ óc đầy mu muội vì em này không đã…Tiện đường tôi ghé qua mộ chị…đứng một hồi mà tôi không nói gì chỉ nghĩ đến những gì tối qua chị đã làm đối với tôi…chợt có một cơn gió làm tôi lạnh buốt sống lưng và…làm tôi tỉnh hẳn người…phải rồi…tôi hiểu hành động của chị là chị rồi…hành động chị chụm tay vào trái tim…chị ngầm hiểu cho tôi là tôi hãy làm những gì trái tim mách bảo…đã có hai người nói với tôi như vậy…một là người đàn ông tôi vừa mới tâm sự bao nhiêu ấp ủ trong lòng, hai là người chị đã bao năm không về thăm tôi…vậy thì cớ gì tôi không làm theo trái tim tôi mách bảo nữa…Ngọc Hiếu ơi…em hãy chờ anh nhé!!
Hồi 25:
Về đến nhà việc đầu tiên tôi nghĩ tới đầu tiên là tôi phải đi gặp Dung (bạn thân của Ngọc Hiếu hồi cấp III và là trưởng nhóm ăn chơi đó một trong những thành viên sexy nhất, nói chuyện dâm nhất…) để đính chính lại sự thật là có phải em đi lấy chồng nhưng không hạnh phúc và chồng em đã biến chất…cờ bạc, rượu chè hay không? Cũng may là Dung học cũng học gần nhà như tôi nhưng Dung và tôi k học cùng trường, Dung học ở một trường trung cấp ở gần nhà…
Nói thật là trong cái nhóm ăn chơi trong lớp cấp III,tôi không lưu số điện thoại của ai trong máy cả ngoại trừ số của em ra nhưng giờ đây em đã thay số mất rồi, biết thế hồi ấy cứ lưu hết vào, giờ đỡ phải đi xin cho ngại cái mặt ra…đi xin số kiểu gì bọn nó cũng hỏi là xin để làm gì? Bọn bạn trong lớp biết thừa là tôi không bao giờ nói chuyện với Dung giờ lại đi xin số kiểu gì chúng nó cũng sinh nghi! Nếu là tôi của mấy năm trước dù chết tôi cũng không xin số Dung nhưng giờ đây tôi không thể dửng dưng đc nữa…tôi cần vứt bỏ đi cái tính ngại ngùng đã theo tôi suốt bao năm,ví cái tính đấy là tôi đã mất em…nên giờ đây tôi cần mạnh mẽ hơn. Tôi không thể như vậy đc nữa…vì thời gian nó không chờ đợi tôi nữa rồi…
….
Trong cái lớp đại học mà tôi đang theo học có một anh bạn học cùng lớp với tôi hồi cấp 3, tôi ít khi nói chuyện với anh bạn này vì tôi và anh ta không hợp tính nhau cho lắm…nhưng vì em tôi phải cố nhịn để xin đc số điện thoại của Dung…Các bạn sẽ thắc mắc là sao tôi ko gọi điện cho 1 ai đó trong lớp cấp 3 rồi xin cũng đc chứ sao phải đi gặp anh bạn này để xin làm gì?tôi sẽ giải đáp thắc mắc đó luôn đây đó là trong lớp tôi ít người lưu sdt của nhóm ăn chơi mà bọn lớp tôi đặt tên cho nhóm này là “G6” còn cái anh bạn mà tôi xin sdt của Dung từ anh ta thì anh ta là một trong những thằng con trai không bình thường trong lớp tôi, khi giờ ra chơi ít ỏi đến bọn con trai lớp tôi thường ra ngoài cửa lớp nói chuyện linh tinh, ngắm gái…còn anh ta thì ở trong lớp ngồi nói chuyện với G6 và ăn những đồ ăn vặt của G6 mang đi, nói thật là tôi ghét anh ta kinh khủng, mình là con trai mà sao phải chơi chung với bọn con gái làm gì…vì thế mà trong lớp học Đh tôi chả bao giờ nói chuyện với anh ta…
- Hey! Duy…vẽ xong mấy bản vẽ kỹ thuật chưa? – tôi xà đến ngồi cùng anh bạn tôi định xin số Dung khi sắp chuẩn bị vào tiết 1trên giảng đường
- Ờ! Sắp xong! – các bạn không biết cái vẻ mặt của anh ta như thế nào đâu nhìn chướng mắt kinh khủng, tôi mà không nhịn nhục vì em thì tôi đã cho anh ta một đấm rồi…
- Thế à! Tớ cũng sắp xong rồi!!
- Ừm!!
- À! Duy này! Dạo này còn liên lạc với nhóm G6 không?
- Vẫn!! Sao?
- Không biết giờ trưởng nhóm G6 như nào nhỉ? Lâu rồi không có tin tức về ẻm ấy!
- Thì nó vẫn vậy! Chả khác là bao?
- Thế hả? À cậu có sdt của D không, cho tớ đi! lâu không nc với D?
Anh ta chần chừ một lúc rồi mới đưa cho tôi sdt của D vì anh ta cũng là con người mà, mà con người thì hay có tính đa nghi phải không các bạn…
…..
Cầm trên tay sdt của D tôi cũng phân vân có gọi hay không lắm chứ! Nếu gọi cho D rồi thì biết nói sao đây? Làm sao để dẫn dắt câu truyện cho hợp tình hợp lý đây?…đúng là Giang sơn khó đổi – Bản tính khó dời…cái tính cách ngại ngùng nhút nhát của tôi lại bắt đầu xuất hiện khi làm một việc trọng đại của đời mình…con tim tôi nó đập mạnh mẽ thế mà sao con người tôi lại yếu đuối trước hoàn cảnh này vậy?? Liệu tôi có còn là đàn ông theo đúng nghĩa nữa không? Rồi thì tôi cũng cố gắng chiến thắng bản thân mình bằng việc quay số gọi cho D, hỏi D về tất cả những gì tôi nghe