- Alo, Đm mày hả Vượng – Thằng Minh bất ngờ
- Ừ, tao nè, dạo này mày khòe không cu
- Khỏe như trâu điên đó mậy, mà Trời, má nó, lâu quá mới thấy mày gọi cho tao, đm định mượn tiền phải ko, nói trước mượn vài triệu thì được chứ vài trăm ngàn thì đếu có đâu
- Thôi, cái đm mày, suốt ngày nhây nhưa, dạo này mày sao rồi, công việc ổn chứ
- Nói chứ cũng lu bu mày à, may cái quen được con ghệ, nó cũng giỏi tính toán thế là có người lo sổ sách hộ, cũng đỡ vã vl mày à- Thằng Minh khoe
- Đù má ngon mậy, vậy chừng nào cưới con nhà người ta, chả lẽ tính kiếm osin làm ko lương thiệt à – Tui ghẹo thằng bạn
- Haha, nói chứ cũng nửa năm nữa tao cưới rồi, sẵn dịp mày gọi, tiện thể dặn mày nhét heo ngày 5 ngàn trước đi, nửa năm sau, đập heo ra mừng đám cưới tao là được rồi
- Cái đó thì không phải lo, chỉ sợ đến ngày đó, quên mẹ cả tao, đếu thèm mời thiệp nó mới căng, chứ mấy chuyện cỏn con đó đối với tao là cái mẹ gì
- Haha, đm sao mà dám quên mày, ko khéo lại vác xác lên nhà tao, đòi thiệp ko chừng
- Thôi đếu đùa nữa, nói vậy chứ mày rảnh ko, nhậu với tao 1 bữa coi, thèm nhậu mì gọi với rượu đế với mày như hồi còn ở phòng trọ chung quá Minh à
- Mẹ nó, mày tưởng tao ko thèm à, nhớ hồi đó quá chừng V nhỉ, cũng chả hiểu sao hồi đó, tao với mày cũng lầy lội gê. Haha, để xem…à…Thứ 7 này đi nhé. Tao về thăm bà già rồi ghé nhà mày nhậu luôn
- Ờ, giờ đó là đẹp rồi, đúng ngày hoàng đạo luôn đó bạn
- Có cần tao mua đặc sản gì từ Sài Gòn về làm mồi nhậu ko ku?
- Thôi đm, vác cái xác qua nhà tao được rồi, để tao ra quán, kêu họ làm chục con chuột đồng cho tao với mày gặm
- Haha, được được, đủ má hợp gu tao đấy. Quyết định vậy nhé, có gì khoảng chiều chiều tao ghé, như sơn phết nhà cửa, quét dọn sạch sẽ lại đón mình nhé bạn
- Haha, rồi được rồi, con lạy bố. Nhớ đúng hẹn dùm con. Thôi làm gì làm đi, tao làm tiếp đây
- Ừ, ku, thôi bye.
Tui với thằng bạn tui thường nói chuyện sock óc nhau như vậy đấy, nếu người ngoài ko quen chắc cũng chả hiểu được mối quan hệ của 2 đứa, 1 phần thì chắc tính nó từ xưa giờ ko bỏ được, còn phần tính tui cũng thay đổi tí nhau sau mấy năm, nên tui nói chuyện với nó giờ có phần ko bén bằng nó. Nhưng chung quy nói chuyện với nhau là vậy chứ bước vô bàn nhật bặt co với nhau thì tui chỉ hạ nó trong vòng 3 nốt nhạc. Nói không phải khoe chứ nhưng đó chỉ là ngày xưa thôi chứ bây giờ tui cũng chả biết nó như thế nào nữa.
Về phần thằng bạn tui sắp sửa gặp đây thế là xong. Tạm gác lại, tui muôn gặp nó để làm gì thì để về sau các bạn sẽ rõ thôi. Vậy là còn 2 ngày nữa mới là thứ 7. Hôm đó là thứ 5, tui gọi điện kêu bé Nhi tự về, tui ko đón được vì phải làm thêm 1 số bản báo cáo để ngày mai mang trình sếp. Sang ngày thứ 6, tui tiếp tục đi chơi với bé Nhi như thường lệ nhưng hôm nay thì ko thường lệ như mọi hôm.
- Ủa chạy đi đâu vậy anh – Bé Nhi ôm chặt cứng tui từ phía sau, rướn cái cổ lên mà hỏi tui
- À hôm nay anh lãnh lương. Nên dẫn em đi mua đồ cho 2 đứa mình luôn – Tui nói xạo chứ lúc đó cũng đói chết bà, nói xạo kiếm cớ theo ý đồ thôi
- Chời ơi chời, ghê ko, lần đầu tiên thấy anh dẫn em đi mua đồ đó nha
- Em nói câu đó làm anh tủi quá nha, cứ y như anh ki bo với em lắm ko bằng
- Hihi, em xin lỗi mà, thương thương, anh chàng đẹp trai ko được giận nghe ko – Vừa nói con bé thò tay lên trên nựng cái má tui
- Quê rồi, cứ giận đấy – Tui giả vờ hờn dỗi kiểu trẻ con
- Em thách anh giận em đấy, anh giận em thử coi, em nín thử tự tử cho anh xem
- Haha, xạo quá má ơi, nín thở sao tự tử được – Tui buồn cười vì câu đùa con bé
- Hehe, anh cười rồi nha, cười là ko được giận, hihi, mà mua đồ gì vậy anh
- Thì mua đồ cho em với cho anh luôn
- Mà thôi, mua cho em làm gì, đồ em quá trời, anh thiếu thì em cho anh bớt mà mặc
- Ơ, vừa mới thôi giận…Giờ muốn…
- À thôi à thôi, chạy xe đi, hihi – Bé nhi ngắt lời tui rồi cười cầu tài…
- Quán này được ko em – Tui ngoài lại hóng bé Nhi sau 1 hồi chạy xe
- Thôi, thôi đừng ghé quán này. Nhìn to vậy chứ bán đồ vừa xấu vừa mắc, anh chạy tiếp đi, đến đường Võ Thị Sáu, anh rẽ trái nha, em chỉ anh cái shop này
- Vậy hả, ờ cũng được
chạy 1 hồi như lời con bé chỉ rút cục cũng đến
- Đây, nó nè, tấp vô đi anh – Bé Nhi chỉ tay vô cái shop quần áo.
Cởi nón bảo hiểm rồi rút chìa khóa nhét tui, túi nắm tay bé Nhi đi vô cái shop đó lựa đồ
*Dạ chào anh chị, anh chị muốn mua quần hay mua áo ạ
- À, quần jean em
*Dạ, dãy này là trưng quần jeans nè anh, anh xem thử mấy cái này xem hợp với anh không? đây là loại vải
- Dạ khỏi chị ơi, để 2 đứa em tự lựa được rồi, tí có gì hỏi giá em gọi chị – Bé Nhi ngắt lời con nhỏ bán hàng dẻo mồm đang giăng tơ mồi chèo tui
*Dạ vâng, em ngồi ngay kia, có gì anh chị gọi em ra cũng được – Con nhỏ bán hàng cươi ngặt nghẽo vì bị quê độ
- Em nhìn thử dáng anh xem, cái nào hợp với anh
- Để em xem, thôi anh đừng mua quần jeans, anh nên mua quần kaki đi, nó hợp với anh hơn
*Dạ, quần kaki nó nằm hướng này nè anh chị – Con nhỏ bán hàng lại mau mắn có cơ hội mở miệng*
- Dạ, em thấy rôi chị, cám ơn chị nhiều – Bé Nhi nhìn con nhỏ bán hàng y như con bé đó cướp khách của chính bé Nhi vậy đó
- Nhiều loại quá anh chả biết loại nào cả em à – Tui đắn đó suy nghĩ
- Tướng anh cao trung bình, hơi đô đô, anh nên chọn kiểu hàn quốc, có túi quần cách điệu, đi với áo sơ mi trắng là hợp với anh lắm đó
- Ừa vậy hả, đâu em chọn thử anh cái xem
- Mà em sợ, anh mặc đồ đẹp quá, con gái nó kua anh, rồi anh bỏ em thì buồn lắm
- Haha, khéo đùa, em yêu của tui, sao tui dám bỏ
- Giỡn thôi, đây anh thử cái này xem
- Em thấy hơi rộng 1 xí, anh thử cái này xem, quần hàn quốc mặc ôm nó mới đẹp, đây lấy cái này vô thử đi, để đó em gấp lại cho
- Cái áo sơ mi này cái cổ nhìn nó kì kì thế nào ấy? thôi đừng lựa cái này
- Trời, áo gì mà mấy cái cúc áo nhìn nó ghê thế này, nhìn bựa quá
- Nè anh, cái áo này nhìn hợp với anh nè, mang vô thử xem sao
- Mà anh nghĩ anh nên mặc áo tay ngắn đi, chứ áo tay dài sắn lên ko hợp với anh, tại tay anh hơi to
2 đứa tui quần nát cái shop người ta, nhìn bé Nhi trong đó y như 1 tay bán hàng hay 1 nhà tư vấn đồ thực thụ lắm lúc có mấy khách hàng nhầm lẫn tưởng bé Nhi là bán hỏi cứ hỏi bé Nhi đồ này đồ kia ở đâu mà bé Nhi chỉ cười thích thú rồi chỉ ra con nhỏ đang đứng ở quầy hàng, chứ em cũng là khách như anh thôi
Quần cả gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng chọn được 1 bộ quần áo đi dám cưới, 1 bộ để đi chơi đây đó
- Ủa em ko lựa đồ cho em hả
- Hì thôi, em đã nói rồi đồ nhà em nhiều lắm mua làm gì nữa
Rồi sau đó tui tự để cho bé Nhi hỏi giá, rồi tự kì kèo mặc cả trả giá cả một hồi, cuối cùng con bé cũng chịu khuất phục trước cái giá trốt hạ của bé Nhi. Nếu ko muốn để bé Nhi nắm tay tui ra về tay ko và quẳng lại mớ quần áo vừa lựa
Sau đó 2 đứa tui lết ra quán nước cũ hay ngồi 8 với nhau
- Coi bộ có vẻ em rành mấy vụ quần áo này ghê hen
- Trời, em mà – Bé Nhi ra giọng tự đắc
- Anh nói nè, anh thấy em thích hợp với việc buôn bán mấy cái quần áo đây Nhi
- Em đó hả, hihi, anh giỡn ho