Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full (xem 4736)

Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full

u – Vẫn ôm tui trước phòng vệ sinh
- Anh có sợ đâu mà giật mình – Tui thanh minh
- Nhưng em hù, dù có hay không, anh cũng phải giả vờ giật mình chứ, biết chưa – Bé nhi giả vờ nói cái giọng hờn dỗi
- Ờ rồi được rồi, vậy làm lại đi – Tui cười méo miệng vì cái tính trẻ con của em
- Hù – Bé Nhi thì thầm vào tai tui
- Hếtttttttttttttttttt hôn`nnnnnnnnnnnnnnnnnn – Tui tru tréo và giả vờ rùng mình
- Hihi, nhìn anh đóng kịch tếu quá – Bé Nhi nhìn tui bằng con mắt hồn nhiên
Nghe đến cái từ bé Nhi kêu tui đóng kịch, tự nhiên cảm giác lại sợ sợ, hên đây chỉ là giả vờ giật mình, chứ tui thật sự sợ hãi khi 1 ngày nào đó, bé Nhi nhìn tui với nụ cười khinh rồi nói vào tai tui: ” Anh đóng kịch yêu em giỏi quá đấy, hạ màn được rồi đó ” thì không biết lúc ấy sẽ ra sao nữa…
- Hì, ai biểu em kêu anh giả vờ làm chi – Tui ấp úng nói lại vì đang mải suy nghĩ đến những đến trên
Rồi tự nhiên 2 đứa chả nói với nhau 1 câu nào, đôi tay của bé Nhi ôm eo tui dần dần chuyển lên phần đầu của tui, 2 cặp mắt cứ nhìn nhau trân trân. Theo sách báo thì điều này có lẽ là sắp sửa hôn nhau rồi. Tui phán đoán như thế, mà nghĩ lại từ bữa giờ, đóng vai yêu con bé mà không hun hít sờ mó gì coi bộ cũng ko hợp lắm, mà nghĩ xa 1 chút thì những hành động này chẳng ảnh hưởng lắm đến bé Nhi, ít nhất là cho cả thằng bồ sau này của em nó…Chỉ là hôn môi nhau thôi mà…


Mắt con bé dân lim rim lại rồi chờ đợi hành động gì đó từ tui tiếp theo. Tui cười mỉm rồi lấy tay xoa nhẹ vào mái tóc của em và kê miệng vào miệng em, trao cho em 1 nụ hôn thật nhẹ nhàng…Thiệt từ từ…Không dồn dập…2 cái lưỡi từ từ tìm tới nhau và trao nhau từng đợt nước miếng chứa hàng triệu vi khuẩn mà các nhà khoa học đến ngày nay vẫn chưa đặt tên kịp cho bọn nó. Chắc có lẽ lâu lắm rồi em nhỉ. Vẫn chưa có người đàn ông nào, trao cho em 1 nụ hôn mà nó đúng nghĩ như tên gọi của nó. Mà thay vào là những nụ hôn dồn dập chiếm đoạt tàn bạo, ko 1 tí cảm xúc nào. Thân hình nhỏ nhắn của em nép sát vào người tui làm tui có thể cảm nhận ở phần ngực trái, con tim em nó đập nhanh như thế nào, vuốt ve bờ vai khi hôn, tui có thể cảm nhận sự run rẩy, mong manh mà từng sợi dây cơ nó đang dày xéo nhau bần bật. Chắc có lẽ cũng khá lâu rồi, con bé mới có lại cảm giác này. Giống như cảm giác 1 ai đó lần đầu tiên biết yêu mà được nắm tay bạn gái. Cảm giác nó run sợ đến mức nào…
- Thôi đi được chưa- Tui chợt dứt nụ hôn kéo dài gần 20s (ước chừng vậy chứ cũng chả rõ lắm)
- Hihi, dạ – Bé Nhi từ từ buông 2 tay ra rồi quay vô gương chỉnh lại tóc tai xem mọi thứ đã ổn chưa rồi xúng xính bước ra ngoài
- Để đó đi, để anh khóa cửa cho, tui dành lấy cái móc khóa từ em
- Dạ, hihi
Xong xuôi gạt chống xe rồi quay đầu xe lại, cài nón bảo hiểm vô. Thấy bé Nhi đang lay hoay với cái nón bảo hiểm
- Đây, để anh đội cho, rồi vén cái mái tóc em qua 1 bên rồi đội vô, cài khóa kĩ càng
- Plez…Bé Nhi thè lưỡi ra nheo mắt nhìn tui
- Đi nhé người đẹp – Tui đề máy rồi ngoài cổ lại hỏi với
- Dạ vâng
- Ôm chặt vô, té giờ đó, đừng có trách
- Xí, hổng thèm ôm – Bé Nhi trề môi ra thách thức nhưng 2 tay vẫn thò qua eo tui, 2 bàn tay đan chặt vào nhau y như sợ tui sắp sửa lao đi với vận tốc ánh sáng rồi bỏ rơi còn bé lại phía sau


Tới quán nước, tui không thèm hỏi bé Nhi thích món gì mà gọi luôn
- Cô ơi, cho con 2 ly bơ dằm, 1 ly nhiều sữa 1 tí nhé
- Ơ sao biêt món em thích mà gọi thế
- Tại vì anh để ý, đi quài với em, thấy em toàn gọi món này
- Vậy có biết vì sao em thích ko?
- Chắc có thể nó gắn liền với em 1 kỷ niệm nào đó? chứ ko hẳn là món em em thích ăn
- Dạ, đúng đó anh, rồi bé Nhi chống cằm mơ màng kể về câu chuyện bơ dằm nhiều sữa của em nó
Hồi nhỏ đó anh, nhỏ xíu à, lúc em ở quê. Lúc đó gia đình cũng còn khó khăn lắm, chứ ko được như bây giờ, lúc đó bà nội em còn sống, mỗi lần em đi học về mà có điểm 10 là nội lại dằm cho em 1 trái bơ, rồi bỏ sữa vô để cho em ăn, hôm nào mà được 2 điểm 10 thì nội dằm 2 trái. Đến khi học đến lớp 8…Thì nội mất, thế là chả còn ai dằm cho em ăn, dù có bao nhiêu con điểm 10 đi chăng nữa…Bởi vậy mà từ đó, mỗi lần đi uống nước, quán nào có bán bơ em đều gọi…Nhưng vẫn ko có quán nào có thể đem lại cái mùi vị quen thuộc mà bà em làm cho em ăn – Giọng bé nhi tỉu nghỉu xuống
- Thì ra là vậy, hì, nhìn vậy thôi chứ xem ra đằng sau cái món bơ dằm của em còn là 1 câu chuyện nữa hả. Đúng là đằng sau mọi việc làm, con người ta đều có lý do chính đáng riêng của họ, dù đúng dù sai, thì chỉ có người trong cuộc họ mới hiểu, cũng như anh, cũng từng trách em cái vụ hôm bữa đi nhà nghỉ với thằng gay kia đó…
*Bé Nhi nhoẻn miệng cười* – Em là vậy đó anh, đôi khi mọi việc, mọi điều em làm, ẩn chứa đằng sau nó luôn là 1 câu chuyện, thấy em làm vậy đấy, nhưng người ngoài sẽ chẳng thể hiểu tại sao em lại như thế, nhiều khi em làm những chuyện cho người khác mà chả bao giờ kể lể công sức, đôi khi còn là những việc mà họ chả hay biết, rồi đến sau này, họ mới nhận ra được điều em làm…Hihi…Chắc có lẽ đó là tính cách của em rồi
Hì, thôi bơ dằm có rồi kìa, ăn đi cô nương – Tui bẻ ngang câu chuyện, ko bẻ sớm ko khéo bể hết chiến thuật của tui mất.
- Dạ vâng, hihi, mà anh cũng thích ăn bơ dằm giống em luôn hả
- Không, anh thích uống cafe hơn.
- Đừng nói là đằng sau nó có 1 câu chuyện vì sao thích giống em luôn nha
- Không, làm gì có, đơn giản anh thích cái vị đắng của nó. Với 1 phần nữa, uống cafe hút thuốc mới ngon.


À mà nói tới uống cafe tui kể chuyện ngoài lề 1 tí
Có lẽ dường như đây là thói quen của tui rồi…Trên đoạn đường tui đi làm. Có 1 quán cóc nhỏ bán cafe của đôi vợ chồng già, quán này cũng ko đông khách lắm chỉ với chục cái ghế, và 3, 4 cái bàn cùng với 1 xe bán nước. Vợ bán cafe, chồng bán vé số. Có lẽ họ đã bán khá lâu rồi, khách ở đây toàn là cánh xe ôm vô gọi ly cafe rồi đem cái bàn cờ tướng ra đánh giết thời gian. Cứ mỗi khi sáng dậy, tui thường đi sớm trước nửa tiếng để đến quán này làm 1 ly cafe với vài điều thuốc gọi là chào ngày mới, thói quen này có lẽ đã được tui giữ cũng đc 4, 5 năm trời. Mỗi lần đến chả cần tui kịp gọi, bà cụ kêu tui ngồi nói chuyện với ông cụ rồi sẽ có cafe liền. 1 phần tui thích quán này chắc có lẽ cũng do tính cách 2 cụ rất chân thành…1 phần thấy 2 cụ cũng già rồi mà vẫn còn bạn đời bên cạnh, thiệt tuyệt làm sao, mối sáng tui ghé mà gặp ông cụ là khỏi cần xem báo thì tui cũng biết ngày hôm đó có gì, xảy ra vụ gì. ông cụ chắc trình độ chém gió max lvl rồi hay sao mà mỗi lần gặp tui y như bắt được đài vô tuyến, kể lể hết chuyện này đến chuyện kia, mà gần đây nhất là vụ anh chàng bê đê bị chặt ra nhiều khúc ở Bình Đa chắc các bác có biết, quả thực tui cũng chả có thời gian xem báo, toàn do ông lão kể tui nghe mỗi sáng. Tui uống cafe tính tiền theo kiểu tháng, cứ đến mỗi đầu tháng, tui lại đưa cho bà cụ 500 ngàn, dù biết mỗi lần tui uống ly cafe hết 8 ngàn, thêm 2 điếu jet cũng có 10 ngàn, 1 tháng 26 ngày cũng hết 260 ngàn. Nhưng có lẽ do tui đồng cảm với cuộ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gã lượm ve chai

Đọc Truyện Bỗng Nhiên Yêu Em Full

Cuộc sống này là của riêng bạn, đừng bận tâm đến lời bàn tán của người khác

Thương một người không nhất thiết phải chung đường. Chỉ cần người vẫn ổn là đã đủ…

Những tổn thương ấy đã làm em chai sạn phải không? <img src="/images/BaiDuThi_icon.gif" alt="">