Đến tối ngày hôm sau nữa thì đt bé Nhi bỗng gửi tin nhắn đến cho tui:
Anh rảnh ko, ra bờ kè uống nước. qua đón em nha
tui mừng còn hơn việc ngày hôm qua đếu có chuyện gì xảy ra, vậy mà bố con nhà nó cứ đồn ầm lên là tận thế…làm mấy ngày nay xôn xao ở văn phòng tui, mấy thằng nhân viên cứ rối rít lên kêu xin phát lương trước để kịp làm nhưng gì còn ấp ủ trong đầu. tui reply lại ngay
- Ừ, anh qua liền, em thay đồ trước đi.
Rồi lên đồ hoành tá tráng thẳng tiến nhà bé Nhi với tinh thần chiến sĩ cao ngùn ngụt xuyên thủng cả nóc nhà lao vút lên không trung và đâm lủng tầng ozon
Đến nơi, thì thấy bé Nhi bước ra. lần này có vẻ khác mấy lần trước tui hay đón em. Có cái gì đó ở trực giác nó mách bảo tui như thế, lần này em makeup cũng đậm hơn, chứ ko có đánh môi son hay và đánh phấn cho cái gò má hơi ửng hông…thấy nó lòe loẹt lắm. em mặc cái váy đen ngắn đến sát gối với cái đôi gót chót vót và kèm theo đó là mùi nước hoa ngoại sực nức mùi thơm tu i dám cá nó là 1 loại cũng khá đắt. và 1 phần nữa thấy ko bình thường là đương giận hờn sao bỗng dưng lại bồ tát mà tha cho tui dễ dàng và chủ động rủ tui uống nước như thế, có nằm mơ tui cũng chả mơ được nữa ấy…
Em nở 1 nụ cười mà có vẻ gì đó hơi nhạt nhạt chứ ko có nhí nhảnh tung tăng trong vài 1 cô bé lí lắc như trước…
- Tui nở 1 nụ cười cầu tài y như cười với 1 đứa con gái mà tui gặp mặt lần đâu ấy, nó gượng giụ gò bó lắm…
Thôi lên xe đi em, đây để anh đội nón cho, tui làm mặt ngoan ngoãn giả nai
- Thôi, để em tự đội đc rồi cám ơn anh, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên
- À ừ thôi. anh chạy nhé
- Dạ
2 đứa tấp vô 1 quán nước, ổn định vị trí tui mới cười cầu tài với em rồi hỏi
Em uống gì:
Em uống bơ dằm
À chị gái ơi, cho 2 ly bơ dằm nhé, tui gọi giống em
À thôi, em ko uống bơ, gọi em dâu đi
- Ơ cái đệt con này, có nhất thiết phải troll nhau thế ko, rồi tui cũng cố sửa lại cái thực đơn cho bà bán nước T_T
quay lại, để làm cho cái không khi bớt ngột ngào giữa cái trốn sô bò náo nhiệt người cười nói qua lại thế này mà tui chả thấy như thế chút nào. Dương như cái chỗ tui ngồi chỉ có 2m vuông mà tui xem nó như có bốn bức tường đc ai đó xây rào kin vô hình được cách âm theo chuẩn của phòng thu nước ngoài ấyNó im ắng ngột ngạt để độ khó vãi cả chịu ra…
em hết giận anh rồi hả – Mãi tui mới rặn ra 1 câu ko thể vô duyên hơn
- Ai mà thèm giận anh, anh có lỗi gì đâu
- Trời ko giận mà coi cái mặt kìa, bí xị thấy ớn hông, cười cái coi người đẹp
- Hông, hổng thích cười lúc này
- Xạo xạo không, rùi tui ghẹo ghẹo cù léc con bé để chọc nó cười cố gắng thay đôi không khí cho nó rộn 1 xíu
- ê, tránh ra nha, hông có đụng vào người tui à nghen – Bỗng bé Nhi nghiêm giọng lại
- Trời, giỡn thôi mà…( mà tui cũng từng đụng đến…chứ có phải là chưa gì đâu mà làm thấy nghiêm trọng dữ zậy T_T)
lúc này con bé cứ cặm cụi vào cái điện thoại bỏ mặc lời nói của tui
- Mà nói chứ rủ ăn uống nước có gì ko vậy? tui tò mò hỏi
- Ủa bộ chứ có gì mới rủ anh đi được hả, em nhớ hồi trước hứng là anh đi với em mà ( rồi con bé cắm cụi với chiếc đt trên tay)
- Nhưng mà lần này anh thấy sao sao ấy em à, nó có cái gì đó khoảng cách giữa 2 anh em mình quá, tui gãi gãi đầu tỏ vẻ bế tắc thảm hại.
- Thì tự chính anh tạo ra cái khoảng cách đó mà. chứ đâu phải em
- Anh biết, anh xin lỗi…nhưng mà
đang ê a giải thích lỗi phải thì bỗng bé nhi nghe điện thoại rồi đứng phắt dậy, vẫy vẫy cái thằng nào đó đi chiếc Nouvo tấp vô. tui mới hỏi nhỏ
Ai vậy em
- Không liên quan tới anh, em cười với cái khuôn mặt lạnh nhạt nhẽo
- Thằng đó đến tự nhiên kéo ghế ra ngồi, bây giờ em coi tui như người ngoài mà chỉ chủ tâm đến thằng đó
- Ủa ai đây em, thằng đó cười với bé Nhi rồi nhìn về tôi
- À xe ôm của em thôi anh, hihi
Mặt tui lúc này bần thần ra thiệt đ’ hiểu cái lồng gì đang xảy ra nữa
- Trời, em ghẹo anh quài, thằng cờ hó kia õng ẹo ghẹo lại đưa tình với bé Nhi
nếu như tao ko kiềm chế chắc có lẽ cái ass của mày nở hoa với tao rồi thằng chó đẻ – Tui rủa thầm
- Dạ, không tin anh hỏi ảnh đi – Bé nhi nói vs thằng đó
- Ủa vậy thiệt hả anh.
Mẹ kiếp, ko có bé Nhi ở đây chắc bố cho cái ly vào đầu mày rồi con, nhìn bố sáng sủa vậy nghĩ sao tưởng thật hả, còn hỏi lại xác mình nữa- Tui nghĩ nhảm trong đầu
- À ừ… – Tui ráng cười gượng gạo
- À thôi đi luôn chứ em, giờ cũng hơi trễ rồi
- Dạ đi luôn cũng được
- Giá như thỏa thuận nhé thôi
- À thôi, anh trả tiền nhà nghỉ thôi, đêm nay free cho anh hết đêm…
Cái ĐKM nó vậy là điều tui dự đoán là thật cmnr…từ đầu khi đến đón em tui đã cảm thấy nghi ngờ rồi. em ghét anh có nhất thiết phải làm như thế với anh ko Nhi, chẳng lẽ muốn ăn cắn lưỡi chết em mới vừa lòng – Tui đau khổ thầm trách em
Tính tiền cho các bác ơi, thằng chó kia nó hô bà bán nước với niềm phấn khởi
Tui nhìn qua bé Nhi với con mắt biểu lộ sự ngỡ ngàng với khuôn mặt biểu cảm phải làm gì bây giờ đây với em
Bé Nhi liền nói:
Anh ko chở em đúng hông? vậy em đi với anh hen – Lại vẫn là khuông mặt lạnh tanh và nụ cười nhạt với đôi mắt lẳng lơ bất cần đời
- À thôi để anh chở…
Tui nặng nhọc tiến tới con xe rồi chở em đi theo thằng đó tìm nhà nghỉ…
Có nằm mơ tui cũng ko dám mơ có ngày tui lại dính vào hoàn cảnh này…
Chap 33:
Quả thực nếu nói ko đi, để bé Nhi ngủ với nó quả thực tui ko đành lòng, vì đó ko phải tính cách của tui. Nếu như chuyện này xảy ra vào mới ngày đầu tui quen em thì chắc tui cũng kệ mẹ em nó, muốn làm gì thì làm vì tui ko thích xen vào công việc của người khác. Đằng này 1 phần lỗi cũng là do tui (nên các bác cũng khoan trách con bé vội, cái tuổi 18 này nó rắc vãi cả rối lắm, huống hồ lại là con gái, cũng giống như hồi nhỏ đi học, các bạn thích con nhỏ nào đó, toàn ghẹo cho nó chú ý tới mình chứ ít khi nào mà quan tâm người ra mặt lắm, lại kêu ko phải đi tuổi trẻ là thế!!!)
Bỏ thì ko đành vì ít ra cũng thương con bé, mà đi theo thì chả lẽ tiếp tay cho giặc Tui khi ấy chỉ biết suy nghĩ vừa chở con bé, rồi lựa lời mà khuyên giải thôi…Nói thật là khi ấy cảm giác của tui nó phũ lắm các bạn à. Chả hiểu dù ko có mối liên hệ nào ràng buộc với em nhưng cảm giác như đang bị thằng cờ hó chạy trước nó cắm sừng trước mặt vậy đó. ức chế đek tả được
Chở em nối đuôi theo thằng kìa vì tui ko muốn chạy song song với nó để nó xen vào câu chuyện 2 đứa
- Em vẫn chưa bỏ nghê được hả em? – Tui quay đầu lại hỏi với cái giọng lạnh lẽo, khuôn mặt bơ ra
- Em nói với anh bỏ hồi nào? mà chuyện này chả xía gì đến anh cả- Con bé gắt gỏng lên
- Sao mà cứ hở tí lại làm như vậy vậy?( em có biết là các bác hận em lắm ko )
- Kệ em, em nói rồi, trước đây em làm vì em thích, còn bây giờ em yêu nghề ko được hả – Giọng nói cương quyết
- Chẳng lẽ vì yêu nghề em lại bán rẻ thể xác của mình cho 1 thằng khác dễ vậy sao?hay là vì em hận anh mà em làm thế
- Chả vì ai cả, em đừng nói nhiều nữa, vậy anh có chở em ko, hay em đi với nó- Cắc cớ với câu hỏi của tui, con bé