Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full (xem 4707)

Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full

a hả?
- Sao hông ông nội…ấn tượng của anh đập vào mắt em mới đầu tự dưng có 1 ông nào mò đến…đòi mượn đt với cái lý do vô lý hết sức…ai dám tin…nhưng 1 lúc thì lại thấy anh có gì đó hơi thân thiện, lại đeo mắt kính…nhìn trí thức bà cố…nên cảm giác cũng bình thường trở lại, mà sao anh lại đi theo anh Hưng
* Cũng ko biết vì sao nữa chắc là vì muốn có chuyện review cho các bác nên anh mới đi theo thôi <=> khúc này chém ko có đâu…
- Thì tại vì em cho anh mượn điên thoại – 1 lý do hết sức ngớ ngẩn nhưng tui cũng chỉ biết nói như thế…chứ thực sự tính tui hơi hơi…bị lo chuyện bao đồng…cũng mấy lần chạy xe giữa đường gặp chuyện bất bình…tui lại tấp vô mà giải quyêt…mặc dù xung quanh…dân chúng chỉ dám đứng bên ngoài chỉ trỏ…Tui sống dựa vào tình cảm là chủ yếu, có lẽ bản tính này nó đã đc hình thành từ hồi nhỏ…từ những lúc chơi bời với anh em trong xóm…Nên gặp chuyện như vầy…tui cũng chẳng ngại mà đi cùng mặc dù chỉ mới đối mặt nhau khoảng dăm mười phút…
Tui mới hỏi lại
ủa anh Hưng là gì của Nhi mà lại liều mình cứu Nhi thế? sắp tới nhà anh rồi mà nghe em gọi…ông còn đòi anh đi bộ về để quay lại cứu em đó…
- Dạ…anh Hưng em quen lâu rồi từ lúc em mới dưới quê lên Biên Hòa ở trọ…ảnh ở cạnh phòng em cùng với vợ ảnh…vợ chồng ảnh tốt lắm…tại cùng quê với nhau luôn nên lên thành phố giữa chốn đất khách này…gặp người cùng quê họ coi nhau như họ hàng đó anh…nên đùm bọc nhau mà sống…
- Vậy quê em ở đâu
- Quê em dưới Bạc Liêu…lên Biên Hòa được 2 năm rồi…mới đầu em lên sống với dì…nhưng thấy không hợp, hay xích mích nên em dọn ra ngoài ở…thì gặp vợ chồng anh Hưng…
- Ủa mà sao em không ở quê mà sống, lại lên Biên Hòa này làm gì, bộ dưới đó khổ lắm hả em…
- Dạ không anh…dưới đó nhà em khá giá nhất nhì dưới đó ấy chứ…Nhưng học đến lớp 10, em thấy học ko zô nữa…với lại em ko học cũng chả sợ chết đói…
- Vậy sao ko ở dưới cho khỏe mà phải mò lên đây làm chi…
- ở dưới đó, em mệt mỏi lắm…toàn gặp chuyện xích mích với gia đình nên em xin lên Biên Hòa học Anh Văn…tía má cũng cho…nghe đâu học AV cho tốt rồi có gì mai mốt cho em đi du học…
- Vậy tía má em hằng tháng có gửi tiền lên cho em ko
- Dạ không anh
- Gì kì vậy
- Chỉ có hàng tuần, gửi lên 2, 3 triệu cho em thôi – Rồi cười hì hì
Mẹ nó lúc này còn troll mình
- Vậy cuộc sống em cũng thảnh thơi rồi còn gì…Sao đến mức lại dẫn thân vào cái nghề này
Bé Nhi: Dạ…Tại vì…


Chap 5:


Tiếp tục với câu hỏi đó
Em chỉ biết ấp úng…dạ…Rồi nói vu vơ…Mà thôi chuyện của em anh đừng quan tâm…anh có là gì của em đâu cơ chứ – Lại màn 2 cảnh 1…Khóc
Haizz nghĩ lại thấy mình cũng thiệt vô duyên hết sức…tự nhiên lại sồn sồn lên đi hỏi con bé 1 câu hỏi nhạy cảm như vậy…Cũng giống như mấy bác có cm thắc mắc…1 tuần đc 2, 3 chai mà lại thích đi làm gái…1 là nghe thời lời tổ tiên tương truyền…ko nghe đĩ kể chuyện…ko nghe nghiện trình bày…chắc em nó solococo chém gió với mình…2 là hẳn là đằng sau nó còn cái uẩn khuẩn gì đó mà em nó ko muốn nói ra và câu hỏi của tui lại hỏi vào thời điểm ko thích hợp…
Suy luận là thế…Thôi tui cũng ko ráng mà hỏi thêm…
Im lặng rút điếu thuốc ra…kéo 1 ngao dài…ngồi ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra…Mẹ nó…Noel đã cô đơn thì chớ…nào ngờ lại gặp bao nhiêu chuyện xảy đến…Giờ đồng hồ cũng hơn 2h đêm rồi…Đâu đó từ phòng bảo vệ lại văng vẳng lên ca khúc: bài thánh ca buồn…Haizz…não cmn lòng…
Chợt em quay qua hỏi tui:
Ủa nhà anh V ở đâu?
- Gần Ngã 4 Vũng tàu đó em, còn em?
Em ở trong Ga biên hòa ( ngay Công viên Biên Hùng đó các bác)
Ủa mà anh đang làm gì
- à anh làm nhà báo
Gì ghê vậy cha…phóng viên săn tin tức à…hèn gì…mới đu theo…mà em nói nha…đừng có viết mấy chuyện vừa rồi lên báo đấy…em ko muốn đâu – Cô bé nói cái giọng năn nỉ mà ngọt ngào hết sức
Mà anh làm cho tờ báo nào
- Báo…đời em
- Gì!!! – Trêu tui hả – Rồi đấm thùm thụp vào tai tui
- Tui cười ha hả…ít ra không khí cũng đờ trầm hơn lúc nãy…con bé cũng quên mẹ cái cơn khóc mà bất kỳ con đàn bà nào cũng có thể đem ra uy hiếp cánh đàn ông chúng ta
- Tui mới nói đàng hoàng: anh đang làm cho 1 cty sơn bên Bình Dương…mới vô làm được vài tháng à
- Biên hòa có quá trời KCN sao ko làm…mắc chi đi làm xa zậy anh V?
- Thì đất biên hòa nó ko dám chứa anh nữa thì anh bỏ xứ đi làm ăn chớ sao?
- Vậy qua đó anh làm gì
- Làm culi -
- Gì! làm culi á hả??
- Tui lại cười to 1 cách sảng khoái: ờ thì culi…
- Anh làm công nhân hả
- Không em, anh đang làm Giám sát kỹ thuật thôi
- Vậy chắc chức cũng lớn lắm hen, mắc gì lại là culi
- Nói em nghe…trong đầu anh chỉ suy nghĩ 2 điều: cty chỉ có 2 cấp bậc…1 thằng sếp và thành phần còn lại là culi…Đúng ko?(em chống cằm suy ngẫm) thằng Tổng nó bỏ tiền ra nó lập cty nó đầu tư…thì nó có quyền tất cả…còn dù mình làm công nhân, bảo vệ, kế toán, kỹ thuật thì cũng đều là culi cho thằng tổng giám đốc…anh suy nghĩ như vậy cho nên…mọi người đã cùng là culi thì hà cớ gì vì cái cấp bậc do bằng cấp mà chúng ta lại đì nhau cho khổ sở…
- Anh nói cứ y như ông cụ non ấy  – Bé nhi lại trề môi lườm tôi
Mà anh có người để thương chưa?
- Người thương là người gì  – Tôi ra vẻ khó hiểu
- Là người yêu á
- à…anh mới bị mồ côi vợ
- Còn em…dễ thương vầy chắc có rồi hén
Mặt em lại xìu xuống…co mình gập chân dài miên man và trắng nõn nà nãy giờ đang đung đưa lại…xiết 2 tay lại và đặt cái cầm lên đó…Đôi mắt nhìn về 1 phía xa xăm
- Rồi…chắc lại đụng chuyện buồn của em nó rồi
Tôi cũng muốn đào khoét quá sâu vào chuyện của người ta mỗi khi người ta ko muốn…thấy nó zô ziên sao sao ấy…
ngồi 1 lúc thì anh Hưng cũng đã đc khâu xong…
Tui với bé nhi đi tới hỏi thăm ảnh rồi
Tui vội lao vào trả tiền viện phí…thì anh Hưng vs bé Nhi ko chịu…
Chả biết hôm nay ra đường bước chân nào trước mà làm cái gì cũng bị từ chối vậy trời…thôi cũng đc…tui cười rồi kêu anh chở tui về
Thế rồi anh Hưng với bé Nhi rước tôi về tận nhà…
Về đến nhà tui…tui mới móc bóp hỏi…Hết bao nhiêu vậy anh Hưng?
Anh kêu: thôi coi như việc cậu cứu tui…giờ tui trả ơn lun…
Bé Nhi ngồi phía dưới nhoài cổ ra ngoài hùa theo: Đúng rồi á…thui anh V về đi
Tui: dạ đâu có được…cái gì ra cái đó chứ anh…cả tối nay lo việc này mà anh mất bao nhiêu khách sao em nỡ…thôi anh cầm đỡ hộ em…rồi móc bóp rút từ 500k nhét vội tay anh rồi đi nhanh vô ngõ ko dám quay đầu lại…sợ ảnh đòi thối tiền nữa thì mệt…coi như phụ 1 phần tiền thuốc men cho anh…
Khổ…người dưng với nhau mà ông Hưng sống tình cảm thế ko biết!!

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Phận má hồng lấy chồng ‘gay’

Hả hê vì khiến chồng ‘thèm vợ đến phát điên’ với chiêu trị ngoại tình cao tay

Hãy Yêu Một Anh Chàng Không Chơi Pokemon Go!

Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh

Lão hàng xóm đáng ghét