Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn Full (xem 1059)

Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn Full

.push({});


tưởng xuống nhóm anh !!
nó và anh chàng Tuấn quay mặt nhìn nhau. Cả 2 cùng mỉm cười…….


Táo ngồi đó, tay gọt hoa quả cho cái gã đang cáu có nhìn trần nhà đăm chiêu ăn. Khuôn mặt hắn lúc này đã không xanh như lúc đầu nó gặp mà có phút tươi tắn hơn. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy gã vào ban ngày. Khác với những tay anh chị nó thương thấy, tóc họ để dài, nhất là vùng gáy và mái thì D lại cắt nó vuông vức, gọn gàng. Chỉ có điều chắc cái lần cắt tóc gần nhất cũng đã lâu lên mái tóc của gã cũng đã rập rạp, tuy nó không lòa xòa nhưng vẫn phảng phất chút gì đó rất « bụi ».
- Anh về Hải Phòng làm gì vậy !! -nó hỏi D tò mò
- Nối hàng !! – ngồi thẳng người D nói bình thản –hàng trắng
- Với ai !! – nó thừa hiểu hàng trắng là gì, nhưng trong đầu nó chẳng có gì bất ngờ khi D nói cái câu ấy, đưa miếng táo lên miệng nó nhai ngon lành
- Trước ở HN có 1 lão. có thể gọi vợ chồng lão là trùm của cái giới này. Sau lần nhà lão có biến có biến !! lão đang dừng cấp hàng, giờ phải đến liên lạc với lão.
- Trùm cơ à !! thế chắc ông ấy nổi tiếng lắm !! ông ấy tên gì anh !! – nó hỏi 1 cách vu vơ
- Nổi tiếng để mà bị tóm à !!ngu vậy mày, mấy người làm nghề này giấu mình kĩ lắm !! nhà lão ấy ở 384 LHP ấy, nhìn bề ngoài thì bình thường hết sức thôi, chứ nếu điều tra chắc phải đào ra kha khá tiền nhà lão đấy.
- Ông ấy tên gì ?? -nó chột dạ, ngừng nhai nhìn D


- Tuyên !! vợ lão bị bắt khoảng 1 năm trước giờ lão đang rửa xe ở cái gara của mình !! –D bình thản nói tay với đĩa hoa quả, không để ý thằng nhóc ngồi kế bên đánh rơi miếng táo xuống đất, đôi mắt bàng hoàng không thốt lên lời…..


Chap 16:


Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn tiếng D nhai hoa quả giòn tan. Táo ngồi chăm chút tỉa tót trên cái đĩa nhỏ trên giường. Nó đứng chết chân ở đó không nói lên lời. từ địa chỉ, tên tuổi, nghề nghiệp đều chính xác, cái duy nhất không đúng là chuyện mẹ nó bị cảnh sát bắt. nó đã từng khóc hết nước mắt, từng muốn bỏ tất cả mà đi khi mà nghe mọi người nói mẹ nó mắc chứng tâm thần phân liệt lên giờ đang được điều trị ở nước ngoài. Nó tin điều ấy vì ngoại nó cũng đã ra đi vì cái bệnh ấy. tất cả những gì nó biết là mẹ di du lịch, và đó là lần cuối nó thấy mẹ cho đến giờ. Nó cũng khắc sâu trong đầu câu dạy bảo của bố nó mỗi khi 2 bố con tâm sự « làm gì cũng được tuyệt đối không ăn cướp và buôn gian bán lận »….. ngực nó quặn thắt lại, đôi chân run run tưởng chừng như làm cái bàn nó đang phải dựa vào cũng rung lên bần bật, đôi mắt mờ lòa đi trong những tia nước long lanh đang chực thoát mình khỏi mắt nó…… không !! nhất định không phải. sao có thể là bố nó cơ chứ. 1 con người được tất cả mọi người kính trọng, 1 con người sống tình nghĩa, 1 người thần tượng mà nó luôn muốn trở thành giống như những đứa trẻ thần tượng những anh hùng trong phim ảnh……. Nhất định là không phải.
- Ê ! mày làm sao đấy !! – D nhìn nó, đôi mắt gã xoáy sâu vào con ngươi, tò mò và thắc mắc.
- Không có gì !! thế anh hẹn người ta mấy giờ thế ! –nó nhăn khóe mắt, nuốt ngược những gì sắp trào ra lấy lại bình tĩnh mà hỏi
Đôi mắt ấy vẫn xoáy lấy nó, vô cảm và lạnh lùng nhưng lại biết hỏi « thật không ?? »…. Hắn ngồi đó, đặt quả táo đang ăn dở mà nhìn nó không chớp mắt, khuôn mặt xanh xanh của hắn h đã hồng hào trở lại 1 cách thần kì…… suốt gần 1p hắn nhìn nó, rồi sau cái thở dài D cũng lên tiếng phá vỡ cái không gian yên tĩnh
- Chiều nay 3h !! – hắn quay lại với cái đĩa hoa quả táo đang chăm chút.
3h. nó phải tránh đi !! nếu người kia là bố nó nhất định nó sẽ phải tìm ra sự thật !! sự thật mà tất cả mọi người che giấu nó lâu nay
- Em không đi được rồi !! chiều nay em phải đi học !!….. nó nói dối, cốt là để về nhà.


- Sao về muộn thế con trai !! –bố nó đứng trong bếp ngó đầu hỏi nó
- Con có chút truyện ở trường ạ !! –vừa nói nó vừa mệt mỏi đặt cái cặp xuống bàn, ngồi phịch xuống những chiếc xốp nhỏ bày la liệt dưới đất.
- Rửa tay rồi ăn cơm đi con !!…..
Bê những chiếc đĩa thức ăn đặt lên bàn, trong đầu nó mơ hồ những câu hỏi vô định không ai giải đáp. Không hiểu vì sao từng cử chỉ, hành động của bố giờ đây không sao thoát khỏi mắt nó. Sao có thể có cái chuyện cái người lúc nào cũng tươi cười, vui đàu với trẻ con trong xóm, ngày ngày thấm đẫm mồ hôi trên vài chiếc áo trong cái nhà rửa xe của mình lại có thể là 1 ông chùm cơ chứ nhỉ. Có cho tiền nó cũng không tin nổi. nhưng còn địa chỉ, rồi cái công việc rửa xe mà D nói đến thì sao. Nhất định phải làm rõ….
Bữa cơm vẫn đạm bạc nhưng ngon miệng như thường ngày, em nó vẫn ngoan ngoãn tự ngồi ăn và lễ phép xin mỗi lần được em và bố gắp thức ăn. Bố vẫn 1 chén rượu, 1 bát cơm nhỏ ngồi đó, tuy mắt chỉ chú ý đến cái bát cơm cùng chiếc tivi vẫn đang mở, nhưng không hiểu sao nó vẫn biết và có thể đếm đến từng lần bố nhìn 2 anh em ăn 1 cách chăm chú với những nụ cười mỉm quen thuộc dưới những nếp nhăn.
- Chiều nay bố có đi đâu không bố !! – nó hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ khiến bố nó như bừng tỉnh
- A à… không !! có gì không !! –bố hỏi nó với khuôn mặt bình thường pha chút thắc mắc
- À không !! con hỏi thế thôi !! –nó ăn tiếp, cái nhìn của bố nó không thay đổi chút nào, trong lòng nó có chút an tâm. – Khoảng bao giờ mẹ mới có thể về ạ !!
- Chắc lâu đấy con ạ !! cứ tập trung thi cử đi xong rồi bố con mình đi thăm mẹ !! –ông gắp thức ăn cho nó, từng cử chỉ của ông không chút bối rối.
Chỉ mới 2 câu hỏi toàn bộ nghi ngờ của nó đã bị đánh bay. Có lẽ không cần hỏi thêm gì nữa, nếu có gì khúc mắc nó đã nhìn ngay ra trong cử chỉ của ông rồi. nó yên tâm với cái ý nghĩ « chắc là nhầm thôi ». chứ làm gì có chuyện tất cả mọi người có thể lừa nó như vậy được, vả lại cũng chẳng để làm gì cả ….


Đằng sau xe đạp là em nó đang say sưa với chiếc kẹo, bàn tay nhỏ nắm lấy áo nó siết chặt mỗi khi mà đường gập ghềnh. Con bé ngoan ngoãn đến trường mà không đòi hỏi gì như những đứa trẻ khác, nó bỗng thấy thương em nó lạ lùng, từ lâu rồi con bé không được mẹ bế đến tận cổng trường, không được nhét những hộp sữa vào cặp như những đứa trẻ khác. nhưng nó vẫn vui vẻ với bạn bè, với mọi người, không biết vì con bé chưa hiểu hết mọi chuyện do còn quá nhỏ, hay vì nó đã lớn trước tuổi để mà biết cách tự lập nữa. … chiếc xe đạp được gửi ngoài cổng, nó dắt em nó đến tận cửa lớp, hôm nay là ngày đóng tiền nộp học phí của lũ trẻ. Trước cửa lớp là những phụ huynh đang ngồi chăm chút cho con cái mình, những bé gái đang được mẹ buộc tóc cho. Những bé trai thì chạy nhảy 1 cách khép nép dưới cái nhìn chăm chú không dời. sân trường nhỏ trước lớp lác đác vài ông bố đang ngồi hút thuốc… nó cùng em nó ngồi trên cái ghế nhỏ trước lớp, ánh sáng của nắng nhạt không xóa đi được cái xe lạnh của tiết trời thu. Dưa tay vuốt mái tóc tơ trên mảnh đầu đang chăm chú ghi ghi những con số trong cuốn tập, nó nhìn quanh. Bước vô trường mà nó cứ nghĩ mình đang bước vô căn nhà của 7 chú lùn trong truyện cổ tích, những chiếc xô nhỏ, những cái ghế gỗ be bé tí hon… khắp nơi vật dụng như bị doraemon chiếu đèn pin thu nh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta

“Em mất rồi anh cứ lấy đôi mắt này mà phẫu thuật cho người phụ nữ ấy đi”

Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full

Tiết lộ 5 cung hoàng đạo may mắn nhất trong tuần này

Nếu Không Phải Là Anh