Truyện Tôi Ghét Anh...Đồ Du Côn Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Tôi Ghét Anh...Đồ Du Côn Full (xem 3621)

Truyện Tôi Ghét Anh...Đồ Du Côn Full

- Sao thầy biết mà đến thăm em? Tôi cười hỏi
- Mẹ em vừa gọi điện báo cho tôi biết, nhìn thấy em mừng quá, 5 năm qua em có biết tôi nhớ em thế nào ko? Thầy Thiên cũng cười dịu dàng nói
- Em cũng nhớ thầy lắm lắm, cuộc sống của thầy có tốt ko? tôi hỏi
- Cũng tạm, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đc giữ lại trường làm giảng viên môn Anh cho trường ĐH sư phạm.
- Vậy à…tôi nói và cười thật tươi, hehe Trái Đất này thật là tròn, xem ra tôi đoán ko sai, cái ông thầy đểu mà Thụy Anh nói đến chắc chắn là thầy Thiên, nhắc đến Thụy Anh ms nhớ, mải nói chuyện vs thầy Thiên mà tôi quên mất nó, sao từ nãy đến h ko thấy hó hé gì nhỉ? tôi nghĩ rồi vội quay đầu sang phía Thụy Anh, con nhỏ đang rơi vào





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹202122›











ThichDocTruyen.Yn.Lt




tình trạng chết lâm sàn, mặt mũi cứ nghệt ra chẳng hiểu gì cả trông cứ như người bị đơ ý. Tôi cố nín cười khẽ vỗ vai nó nói:
- Con sao thế? Sao ko nói gì?
Thấy vậy, thầy Thiên cũng quay sang nhìn Thụy Anh, nhưng ông thầy ko những ko tỏ vẻ ngạc nhiên mà ngược lại còn thích thú nhếch mép nở 1 nụ cười đểu. Cuối cùng sau vài phút chết đứng như Từ Hải, Thụy Anh cũng chỉ tay về phía thầy Thiên lắp bắp đc 1 câu chẳng ra hồn:
- S…aoo sa…o l…ạ…i…???????
Tôi nhìn nó cố nín cười chỉ vào thầy Thiên nói:
- Đây là thầy giáo thực tập hồi học cấp 3 của sư phụ, tên Quốc Thiên…à mà quên chắc con cũng biết rồi nhỉ? tôi hỏi kèm theo 1 nụ cười đểu rồi quay sang ông thầy rạng rỡ nói em thật ko ngờ thầy lại là giảng viên của Thụy Anh đấy, xem ra thầy rất có duyên vs họ Tôn Nữ bọn em, khe khe…
- Thật ra tôi đã ngờ ngợ là cô bé kia có họ hàng gì đó vs em rồi, vì cô bé rất giống em, đặc biệt là cái khả năng nói móc nói mỉa. Vậy ra 2 người đúng là chị em họ thật hả? nói đến đây ông thầy khẽ cười rồi liếc mắt sang nhìn Thụy Anh, con nhỏ thấy thế tức tối kéo tay tôi nhăn mày gay gắt hỏi:
- Sư phụ, sư phụ nói đi có đúng cái ông khỉ vàng này từng là thầy giáo của sư phụ ko?
- Này…Ăn nói cho cẩn thận, tôi là thầy giáo của em đấy, dám gọi tôi là ông khỉ vàng à? Thầy Thiên tức tối nói
- Sao lại ko dám, chính thầy chọc tức em trc đấy chứ, mà thầy quên em học khoa Văn à? Cô giáo em dạy phải biết nhìn người và miêu tả theo đúng đặc điểm của người ấy, thầy thử soi gương xem, mái tóc vàng chóe của thầy trông có giống màu lông con khỉ ko? con nhỏ chanh chua nói (hay hay xứng đáng là đồ đệ ta)
- Em…
- Hehe, ông khỉ vàng, ông khỉ vàng…lêu lêu con nhỏ lè lưỡi trêu thầy Thiên rồi chạy biến đi
- Đứng lại đó, tôi mà bắt đc em thì cứ liệu hồn, để rồi xem tôi sẽ hạ 1 bậc hạnh kiểm của em Thầy Thiên tức giận nói vs theo
- Thầy đừng hòng dọa em, em ko sợ đâu
- Đc, để xem ai sợ ai…

Nhìn theo bóng Thụy Anh và thầy Thiên mà tôi ôm bụng cười nắc nẻ, lại 1 cặp đôi ngốc nghếch vừa ra đời, xem ra thầy Thiên phải khổ vs con nhỏ Thụy Anh dài dài đây, hehe đáng đời ai bảo dính vs cô nào ko dính lại cứ thích dính vào chị em họ Tôn Nữ làm gì…
Haizzzz…Đi 1 chặng đường dài, cuối cùng ai cũng tìm đc tình yêu đích thực cho mình: Trang, Dương, Vân, thầy Thiên, Thụy Anh…tất cả những người tôi yêu quý đều đang hạnh phúc vs những gì mình đã có, họ đã tìm đc 1 nửa đích thực cho đời mình, nhìn thấy họ như vậy tôi chợt cảm thấy thật thanh thản trong lòng, nhưng…còn tôi và Phong thì sao? Nhắc đến Phong tôi bèn thu lại nụ cười trên môi, tại sao h này mà hắn vẫn chưa đến tìm tôi, khi trở về từ nc ngoài người đầu tiên mà tôi muốn gặp là Phong, thứ đầu tiên tôi muốn thấy là nụ cười nửa miệng và khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét của hắn, chẳng lẽ hắn giận tôi vì đã bỏ rơi hắn để ra nc ngoài nên h ms ko thèm đến gặp tôi ư?…Ôi ôi cái tên ngốc này, có nhanh đến gặp người ta ko? Có biết người ta nhớ mình như thế nào ko hả???
- Nhiên, sao lại đứng đực ra đấy thế con? tiếng mẹ tôi đột ngột vang lên khiến tôi giật mình, tôi quay ra nhìn mẹ mỉm cười xuề xòa rồi chợt nhớ ra chuyện chưa kịp thắc mắc ở sân bay vội hỏi:
- À…mẹ này lúc ở sân bay mẹ có nhắc đến con rể, là ai vậy?
- Ây da cứ giả vờ, còn ai vào đây nữa, bạn trai con chứ ai? mẹ tôi cười nói
- Bạn trai??????
- Ừ, mẹ tưởng nó nói cho con biết rồi, lúc con đi ngày nào nó cũng đến chơi cờ vs bố con, nói thật mẹ chưa bao h nhìn thấy thằng bé nào lại đẹp trai, ngoan ngoãn, lễ phép tài giỏi như nó (tò nhâm rồi mẹ ơi) hihi công nhận con có phúc thật đấy, đến bố con khó tính như vậy còn thấy hài lòng về nó nữa là, chỉ có điều…
- Chỉ có điều gì ạ? tôi suốt ruột hỏi
- À…chẹp mẹ thì mẹ thấy mái tóc nâu của nó rất đẹp, nhưng bố con thì có chút ko hài lòng mẹ tôi chép miệng nói
- Tóc nâu???? Là Phong ư?
- Ô hay cứ như ngố ấy, ko phải nó thì ai? Chẳng nhẽ con có nhiều bạn trai đến thế? Mà sao con ko nói cho mẹ biết bạn trai con là con trai của bác Hải bạn mẹ, bố nó ngày xưa đã đẹp trai rồi thế mà h nó còn đẹp trai hơn nhiều, mà cũng tội nghiệp nó bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ…mẹ tôi rạng rỡ nói.
- Phong ngày nào cũng đến đây thật hả mẹ?
- Chẳng nhẽ mẹ đùa, bố con cũng xuôi xuôi chuyện của 2 đứa rồi đấy
- Thế hôm nay cậu ấy ko đến à? tôi hồi hộp hỏi
- Ủa mẹ tưởng con đi gặp nó rồi chứ, nó có bảo vs mẹ là sẽ gặp con ở nơi chỉ có 2 đứa biết thôi mà. Thế con chưa đi à???
- Hả???? Gặp ở nơi chỉ có bọn con biết á???? tôi hét ầm lên rồi chợt nhớ lại


***


- Ngày nay 5 năm sau, ngay tại đây, nếu cậu ko đến tôi sẽ sang tận Mĩ bắt cậu về…nên nhớ tôi nói là sẽ làm đấy


- Ôi chết tiệt…tôi nhăn nhó tự vỗ vào đầu rồi quay sang nói vs mẹ con đi ra đây 1 chút
Rồi ko kịp để mẹ tôi gật đầu đồng ý, tôi đã phóng giò chạy đi, cái tên Phong chết tiệt này, tương lai chắc chắn sẽ bảo thủ cố chấp ko khác gì bố tôi cho mà xem, câu này của hắn đã nói ra từ 5 năm trc bảo tôi làm sao mà nhớ đc chứ?
Tôi nhanh chóng bắt taxi đến trường cấp 3 Thanh Đằng, rồi vội vàng chạy vào trường, 5 năm rồi nhưng ngôi trường có vẻ ko đổi khác là mấy, tôi đưa tay lên xem đồng hồ, có vẻ đã muộn lắm rồi, trong trường vắng tanh ko thấy 1 bóng người, đây có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm của ngôi trường, xung quanh tràn ngập hương thơm của những loài hoa đang mùa nở rộ: hoa sen trắng thơm ngát, hoa bằng lăng tím mộng mơ, hoa phượng đỏ rực rỡ, hoa nhài ngát hương, hoa kẹo hồng hồng dễ thương, còn có cả hoa ngâu vàng giản dị nhưng nồng nàn nữa chứ…Tất cả đều đẹp 1 cách khó tả, tôi chậm rãi đi về phía vườn cỏ sau trường, lòng bỗng thấy hồi hộp lạ kì, những kí ức đẹp đẽ của 5 năm về trc lại ngập tràn trong trí óc tôi.
Đã gần đến khu vườn hoa bồ công anh bước chân tôi chợt ngập ngừng, ko biết khi nhìn thấy Phong tôi nên làm gì đây, chạy đến ôm hắn thật chặt hay nói vs hắn rằng tôi rất nhớ hắn…nhưng lỡ hắn chờ lâu quá rồi bỏ đi rồi thì sao? Tôi tự đặt câu hỏi rồi lo sợ chạy vào, cảnh vật trc mặt khiến tôi như ko thể tin vào mắt mình nữa, cánh đồng hoa bồ công anh xơ xác và hoang vu ngày xưa nay trông đẹp như 1 bức tranh rực rỡ, con đư

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ly Hôn Vui Vẻ

Đeo nhẫn đúng cách bạn đã biết chưa?

Giấc Mơ Ngọt Ngào

Vòng xoay trên đại lộ

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh