mặt quá. Tôi bèn nhanh trí hất chiếc vung nồi đến xoảng 1 cái hốt hoảng kêu to:
- Chị Lan ơi…Con mèo…
Chị Lan từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa gà kêu lên:
- Trời ơi mất một góc rồi
Tôi khịt mũi ngước đôi mắt tròn xoe, vô (số) tội lên nhìn chị Lan giọng hối hận:
- Xin lỗi chị, tại em sơ suất, vừa quay qua quay lại nó đã thó trộm mất 3 miếng rồi
- Ủa sao em biết rõ vậy?
Thôi chết tôi nói hớ, thấy thế tôi vội vàng biện minh:
- Em nhìn thấy rõ mà, chị quên em là thần đồng à (thần đồng thì liên quan gì đến việc này nhỉ?)
Nhưng chị Lan lại tin sái cổ cười xuề xòa:
- Thôi chị ko trách em, có trách thì trách con mèo đáng nguyền rủa kia nói rồi chị ra chỗ nấu nướng rút ra 1 con dao (choáng)
Chạy ra ngoài chỉ về 1 hướng vô định quát:
- đồ chết dẫm kia, tao mà biết mày là con mèo nào tao chém cho nát da nát thịt.
Tôi nghe mà lạnh cả xương sống, vội nói:
- Thôi em lên nhà chào mẹ đây, chị cứ chuẩn bị đi nhé
Rồi ko đợi chị trả lời tôi vội lủi mất, cái sự ngây thơ dễ thương của chị Lan cũng có lúc làm tôi điếng hồn.
À nhắc mới nhớ, vị khách mà chị Lan nói đến là ai đấy nhỉ?, tò mò quá!
Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân bước lên nhà, trong phòng khách mẹ tôi đang ngồi trò chuyện vs 1 người phụ nữ khá đẹp và sang trọng. Tôi bước đến lễ phép chào:
- Con chào mẹ, cháu chào cô ạ (cháu ngoan Bác Hồ đấy)
- Ô Nhiên về rồi đấy hả con, ra đây đi Mẹ tôi nhìn tôi cười rõ tươi vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần Đây là cô Yên bạn của mẹ, cô ấy sống ở nước ngoài vừa mới về nước.
Cô Yên nhìn tôi mỉm cười đôn hậu nói:
- Con gái cậu trông xinh quá, cháu bao nhiêu tuổi rồi, học trường nào ấy nhỉ?
- Dạ trường Thanh Đằng ạ, sinh nhật tới là cháu tròn 17t tôi nói kèm theo 1 nụ cười, ko hiểu sao nhìn người phụ nữ này tôi thấy rất giống 1 người…
Mắt cô ấy sáng lên rồi lại mỉm cười tươi nói tiếp:
- Vậy chắc cháu biết Jackson nhà cô rồi, nó thực tập ở trường Thanh Đằng.
Jackson? Jackson nào nhỉ, tôi có biết thằng nào tên Jackson đâu, khoan đã ko phải chứ chẳng lẽ là…
Mẹ tôi vui vẻ nói vs cô Yên để mặc tôi đứng đó vs những suy nghĩ mông lung
- Này cậu để con trai 1 mình học đại học ở VN mà ko lo à?
- Chậc tớ cũng lo lắm chứ, tớ đã bảo nó học ĐH ở bên nước ngoài thôi, nhưng nó có nghe đâu cứ nhất quyết đòi về VN học ĐH, nó nói nó muốn làm thầy giáo dạy cho bọn trẻ ở VN.
- Con cậu có ý chí đấy, chắc nó đẹp trai lắm nhỉ, chồng cậu đẹp như thế cơ mà
- Ôi dào đẹp trai mà làm gì, chỉ tổ phiền phức, cậu biết ko hồi nó học cấp 3 bên kia, cứ mỗi ngày lại có 1 em đứng nấp nó trước cửa nhà mình, đến mình còn thấy phiền phức nữa là nó, Haizzz chỉ mong sao…nó nhanh chóng tìm được 1 nửa kia cho mình nói đến đây ko hiểu sao cô ấy lại khẽ liếc tôi. Còn mẹ tôi cũng nhìn tôi cười tủm tỉm.
Gì…thế này? 1 kiểu ghán ghép công khai ư? Ko có bố tôi ở nhà tôi biết ngay là sẽ có chuyện này mà. Phải nói vs các pạn bố mẹ tôi là 1 cặp ngộ nhất trần đời. Bố tôi thì cứng nhắc bảo thủ, ôg cấm ko cho tôi yêu đương gì trong khi còn học hành, còn mẹ tôi lại mộng mơ viển vông bà chỉ mong tôi có bạn trai sớm, mẹ tôi thường xỉ trán tôi bảo: “con sắp trở thành phiên bản nữ của bố con rồi đấy, mau tìm bạn trai đi cho đời mới mẻ” Thế đấy 2 người khác nhau 1 trời 1 vực thế mà vẫn sống hạnh phúc, vẫn có thể hợp tác sinh ra và nuôi nấng lên 1 đứa con tuyệt vời như tôi. Haizzz chẹp…trên đời lắm chuyện kì lạ.
Chiếc điện thoại của cô Yên đột nhiên rung lên bần bật, cô nhìn vào máy rồi cười vs mẹ tôi nói:
- Nó gọi đấy
Rồi cô đưa máy lên tai nghe
- Con sắp đến chưa Jackson, nhanh lên đừng để mẹ và cô chờ
…
- Ừ nhanh lên nhé, yêu con
Cô ấy cụp máy rồi cười tươi nói:
- Nó sắp đến rồi.
2 người ngồi nói chuyện rôm rả biến tôi trở thành người thừa, tôi muốn lên phòng lắm rồi nhưng lại sợ nên vẫn ngồi im quay mặt vào trong. 1 lúc sau có người bước vào, giọng 1 người con trai lên tiếng:
- Cháu chào cô ạ.
- Đây là con trai mình Jackson cô Yên lên tiếng
Giọng người con trai lại vang lên cằn nhằn:
- Mẹ, tên con bây h là Quốc Thiên, đừng gọi con là Jackson
Tôi chết sững, vội quay mặt ra, tôi và tên đó nhìn nhau, 4 con mắt sửng sốt…
- Thầy…
- Em là…
Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng đồng thanh nói, còn hai bà mẹ thì giương mắt sửng sốt nhìn, mẹ tôi lắp bắp:
- 2 đứa quen nhau à?
- Ôi ko chỉ quen đâu mẹ, con và thầy đã có 1 cuộc nói chuyện thân tình đấy, ko những thế còn để lại những “ấn tượng khó quên” trong lòng nhau nữa kìa tôi mỉa mai nói
- Em giận dai quá đấy, tôi xin lỗi rồi mà.
- Lúc nào? ở đâu? h nào? Phút nào? Sao em ko biết nhỉ? Mà thầy cũng lịch sự quá cơ ko dưng lại đến đây thăm hỏi em
- Ôi dào, tôi đến thăm mẹ em đấy chứ
- Hừ, mẹ sinh ra con, suy ra con vs mẹ là 1, thăm mẹ cũng có nghĩa là thăm con
- Làm gì có cái lí lẽ ấy
- Vậy h có rồi đấy, có muốn học hỏi ko em dạy cho, thưa thầy.
- Thôi đôi co vs em có lẽ tôi sẽ tổn thọ mất
- Hihi thầy làm gì có thọ mà tổn, nhưng thôi sợ thầy ko sống được lâu làm ma đến tìm em thì chết nên em tạm tha cho thầy đấy hihi
- Chẳng thể nào nói lại được em ông thầy khỉ vàng nén giận nói vs tôi, khuôn mặt ko cười nổi
- Cảm ơn thầy quá khen, em rất cảm kích tôi cười mỉa mai
Chỉ tội nghiệp cho 2 bà mẹ cứ há hốc mồm nhìn 2 đứa con vàng con bạc của mình đá đểu mà cứ nghĩ là chúng đang mắng yêu nhau (pó tay) sung sướng cười tít cả mắt, con ra dấu dùng 2 tay đập vào nhau nữa chứ, đúng là xì teen hết biết.
Sau màn chào hỏi = cách đá đểu nhau giữa tôi và ông thầy khỉ vàng cuối cùng 2 đứa đều thỏa thuận là tạm dừng lại bởi vì tôi cũng đói quá rồi, 3 miếng thịt gà lúc nãy ko đủ làm tôi no, mà 1 khi tôi đã đói thì chẳng còn sức lực để đấu võ miệng nữa (xét về võ miệng thì tôi đạt đai đen đấy) Vì thế mà h đây chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn ngon lành, ko thèm giữ ý tôi cầm đũa lia nhanh những miếng ngon, đũa tôi vừa hạ cánh ở 1 miếng thịt ngon lành thì cùng lúc đó có 1 cái đũa khác chặn lại, tôi nhìn lên, ông thầy khỉ vàng nhìn tôi cười nhăn nhở, lẽ dĩ nhiên là tôi ko chịu thua quyết dành ăn cho = được, vì thế trên bàn ăn đã có 1 cuộc đọ dũa diễn ra kịch liệt cứ như trận đấu võ kinh điển giữa Thành Long và Lý Liên Kiệt, cuối cùng miếng thịt chẳng vào bát ai cả mà bay ra ngoài, Chít, Pi,và Ki cùng nhau cắn xé (híc đúng là tinh thần đồng đội của chó có khác ) Tôi ngậm ngùi nuốt cơn hận vào bụng lia đua sang miếng khác mà tiếc hùi hụi
Ở bên cạnh chị Lan cũng ăn cơm cùng chúng tôi, tuy mang danh nghĩa là người giúp vc nhưng gia đình tôi luôn coi chị là người thân nên bữa ăn luôn có mặt của chị. Chẳng hiểu sao hôm nay chị lại im hơi lặng tiếng thế, bình thường chị là người nói nhiều nhất mà, tôi liếc mắt về phía chị, nhưng ôi thôi đôi mắt của chị đang đắm đuối nhìn ai kia, ko được tôi ko thể để chị Lan dễ thương bị dụ dỗ bởi vẻ đẹp trai như con chó lai của ông thầy khỉ vàng kia được phải kéo chị ra thôi.
Nghĩ thế nên dừng đũa khẽ kéo áo chị nói:
- Chị thích ông thầy em hả?
Trước câu hỏi thẳng của tôi chị Lan lúng túng thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật dễ thương:
- Đâu…đâu có
- Lại còn ko, thế sao nhìn người ta đắm đuối thế
- À…ừ thì cũng có
- Chị Lan ơi…Con mèo…
Chị Lan từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa gà kêu lên:
- Trời ơi mất một góc rồi
Tôi khịt mũi ngước đôi mắt tròn xoe, vô (số) tội lên nhìn chị Lan giọng hối hận:
- Xin lỗi chị, tại em sơ suất, vừa quay qua quay lại nó đã thó trộm mất 3 miếng rồi
- Ủa sao em biết rõ vậy?
Thôi chết tôi nói hớ, thấy thế tôi vội vàng biện minh:
- Em nhìn thấy rõ mà, chị quên em là thần đồng à (thần đồng thì liên quan gì đến việc này nhỉ?)
Nhưng chị Lan lại tin sái cổ cười xuề xòa:
- Thôi chị ko trách em, có trách thì trách con mèo đáng nguyền rủa kia nói rồi chị ra chỗ nấu nướng rút ra 1 con dao (choáng)
Chạy ra ngoài chỉ về 1 hướng vô định quát:
- đồ chết dẫm kia, tao mà biết mày là con mèo nào tao chém cho nát da nát thịt.
Tôi nghe mà lạnh cả xương sống, vội nói:
- Thôi em lên nhà chào mẹ đây, chị cứ chuẩn bị đi nhé
Rồi ko đợi chị trả lời tôi vội lủi mất, cái sự ngây thơ dễ thương của chị Lan cũng có lúc làm tôi điếng hồn.
À nhắc mới nhớ, vị khách mà chị Lan nói đến là ai đấy nhỉ?, tò mò quá!
Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân bước lên nhà, trong phòng khách mẹ tôi đang ngồi trò chuyện vs 1 người phụ nữ khá đẹp và sang trọng. Tôi bước đến lễ phép chào:
- Con chào mẹ, cháu chào cô ạ (cháu ngoan Bác Hồ đấy)
- Ô Nhiên về rồi đấy hả con, ra đây đi Mẹ tôi nhìn tôi cười rõ tươi vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần Đây là cô Yên bạn của mẹ, cô ấy sống ở nước ngoài vừa mới về nước.
Cô Yên nhìn tôi mỉm cười đôn hậu nói:
- Con gái cậu trông xinh quá, cháu bao nhiêu tuổi rồi, học trường nào ấy nhỉ?
- Dạ trường Thanh Đằng ạ, sinh nhật tới là cháu tròn 17t tôi nói kèm theo 1 nụ cười, ko hiểu sao nhìn người phụ nữ này tôi thấy rất giống 1 người…
Mắt cô ấy sáng lên rồi lại mỉm cười tươi nói tiếp:
- Vậy chắc cháu biết Jackson nhà cô rồi, nó thực tập ở trường Thanh Đằng.
Jackson? Jackson nào nhỉ, tôi có biết thằng nào tên Jackson đâu, khoan đã ko phải chứ chẳng lẽ là…
Mẹ tôi vui vẻ nói vs cô Yên để mặc tôi đứng đó vs những suy nghĩ mông lung
- Này cậu để con trai 1 mình học đại học ở VN mà ko lo à?
- Chậc tớ cũng lo lắm chứ, tớ đã bảo nó học ĐH ở bên nước ngoài thôi, nhưng nó có nghe đâu cứ nhất quyết đòi về VN học ĐH, nó nói nó muốn làm thầy giáo dạy cho bọn trẻ ở VN.
- Con cậu có ý chí đấy, chắc nó đẹp trai lắm nhỉ, chồng cậu đẹp như thế cơ mà
- Ôi dào đẹp trai mà làm gì, chỉ tổ phiền phức, cậu biết ko hồi nó học cấp 3 bên kia, cứ mỗi ngày lại có 1 em đứng nấp nó trước cửa nhà mình, đến mình còn thấy phiền phức nữa là nó, Haizzz chỉ mong sao…nó nhanh chóng tìm được 1 nửa kia cho mình nói đến đây ko hiểu sao cô ấy lại khẽ liếc tôi. Còn mẹ tôi cũng nhìn tôi cười tủm tỉm.
Gì…thế này? 1 kiểu ghán ghép công khai ư? Ko có bố tôi ở nhà tôi biết ngay là sẽ có chuyện này mà. Phải nói vs các pạn bố mẹ tôi là 1 cặp ngộ nhất trần đời. Bố tôi thì cứng nhắc bảo thủ, ôg cấm ko cho tôi yêu đương gì trong khi còn học hành, còn mẹ tôi lại mộng mơ viển vông bà chỉ mong tôi có bạn trai sớm, mẹ tôi thường xỉ trán tôi bảo: “con sắp trở thành phiên bản nữ của bố con rồi đấy, mau tìm bạn trai đi cho đời mới mẻ” Thế đấy 2 người khác nhau 1 trời 1 vực thế mà vẫn sống hạnh phúc, vẫn có thể hợp tác sinh ra và nuôi nấng lên 1 đứa con tuyệt vời như tôi. Haizzz chẹp…trên đời lắm chuyện kì lạ.
Chiếc điện thoại của cô Yên đột nhiên rung lên bần bật, cô nhìn vào máy rồi cười vs mẹ tôi nói:
- Nó gọi đấy
Rồi cô đưa máy lên tai nghe
- Con sắp đến chưa Jackson, nhanh lên đừng để mẹ và cô chờ
…
- Ừ nhanh lên nhé, yêu con
Cô ấy cụp máy rồi cười tươi nói:
- Nó sắp đến rồi.
2 người ngồi nói chuyện rôm rả biến tôi trở thành người thừa, tôi muốn lên phòng lắm rồi nhưng lại sợ nên vẫn ngồi im quay mặt vào trong. 1 lúc sau có người bước vào, giọng 1 người con trai lên tiếng:
- Cháu chào cô ạ.
- Đây là con trai mình Jackson cô Yên lên tiếng
Giọng người con trai lại vang lên cằn nhằn:
- Mẹ, tên con bây h là Quốc Thiên, đừng gọi con là Jackson
Tôi chết sững, vội quay mặt ra, tôi và tên đó nhìn nhau, 4 con mắt sửng sốt…
- Thầy…
- Em là…
Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng đồng thanh nói, còn hai bà mẹ thì giương mắt sửng sốt nhìn, mẹ tôi lắp bắp:
- 2 đứa quen nhau à?
- Ôi ko chỉ quen đâu mẹ, con và thầy đã có 1 cuộc nói chuyện thân tình đấy, ko những thế còn để lại những “ấn tượng khó quên” trong lòng nhau nữa kìa tôi mỉa mai nói
- Em giận dai quá đấy, tôi xin lỗi rồi mà.
- Lúc nào? ở đâu? h nào? Phút nào? Sao em ko biết nhỉ? Mà thầy cũng lịch sự quá cơ ko dưng lại đến đây thăm hỏi em
- Ôi dào, tôi đến thăm mẹ em đấy chứ
- Hừ, mẹ sinh ra con, suy ra con vs mẹ là 1, thăm mẹ cũng có nghĩa là thăm con
- Làm gì có cái lí lẽ ấy
- Vậy h có rồi đấy, có muốn học hỏi ko em dạy cho, thưa thầy.
- Thôi đôi co vs em có lẽ tôi sẽ tổn thọ mất
- Hihi thầy làm gì có thọ mà tổn, nhưng thôi sợ thầy ko sống được lâu làm ma đến tìm em thì chết nên em tạm tha cho thầy đấy hihi
- Chẳng thể nào nói lại được em ông thầy khỉ vàng nén giận nói vs tôi, khuôn mặt ko cười nổi
- Cảm ơn thầy quá khen, em rất cảm kích tôi cười mỉa mai
Chỉ tội nghiệp cho 2 bà mẹ cứ há hốc mồm nhìn 2 đứa con vàng con bạc của mình đá đểu mà cứ nghĩ là chúng đang mắng yêu nhau (pó tay) sung sướng cười tít cả mắt, con ra dấu dùng 2 tay đập vào nhau nữa chứ, đúng là xì teen hết biết.
Sau màn chào hỏi = cách đá đểu nhau giữa tôi và ông thầy khỉ vàng cuối cùng 2 đứa đều thỏa thuận là tạm dừng lại bởi vì tôi cũng đói quá rồi, 3 miếng thịt gà lúc nãy ko đủ làm tôi no, mà 1 khi tôi đã đói thì chẳng còn sức lực để đấu võ miệng nữa (xét về võ miệng thì tôi đạt đai đen đấy) Vì thế mà h đây chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn ngon lành, ko thèm giữ ý tôi cầm đũa lia nhanh những miếng ngon, đũa tôi vừa hạ cánh ở 1 miếng thịt ngon lành thì cùng lúc đó có 1 cái đũa khác chặn lại, tôi nhìn lên, ông thầy khỉ vàng nhìn tôi cười nhăn nhở, lẽ dĩ nhiên là tôi ko chịu thua quyết dành ăn cho = được, vì thế trên bàn ăn đã có 1 cuộc đọ dũa diễn ra kịch liệt cứ như trận đấu võ kinh điển giữa Thành Long và Lý Liên Kiệt, cuối cùng miếng thịt chẳng vào bát ai cả mà bay ra ngoài, Chít, Pi,và Ki cùng nhau cắn xé (híc đúng là tinh thần đồng đội của chó có khác ) Tôi ngậm ngùi nuốt cơn hận vào bụng lia đua sang miếng khác mà tiếc hùi hụi
Ở bên cạnh chị Lan cũng ăn cơm cùng chúng tôi, tuy mang danh nghĩa là người giúp vc nhưng gia đình tôi luôn coi chị là người thân nên bữa ăn luôn có mặt của chị. Chẳng hiểu sao hôm nay chị lại im hơi lặng tiếng thế, bình thường chị là người nói nhiều nhất mà, tôi liếc mắt về phía chị, nhưng ôi thôi đôi mắt của chị đang đắm đuối nhìn ai kia, ko được tôi ko thể để chị Lan dễ thương bị dụ dỗ bởi vẻ đẹp trai như con chó lai của ông thầy khỉ vàng kia được phải kéo chị ra thôi.
Nghĩ thế nên dừng đũa khẽ kéo áo chị nói:
- Chị thích ông thầy em hả?
Trước câu hỏi thẳng của tôi chị Lan lúng túng thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật dễ thương:
- Đâu…đâu có
- Lại còn ko, thế sao nhìn người ta đắm đuối thế
- À…ừ thì cũng có