Truyện Tình Yêu Học Trò - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Tình Yêu Học Trò (xem 1873)

Truyện Tình Yêu Học Trò

Ngày mai là anh đi thi rồi, em ở nhà nhớ phải giữ sức khỏe đấy, anh về mà thấy em bị ốm là anh không tha cho em đâu.


- Em biết rồi mà, anh cứ xem em như con nít vậy.


- Em nói thế thì anh yên tâm rồi. Anh về đây.


- Từ từ đã anh… Anh sẽ vẫn luôn yêu em chứ?


- Tất nhiên rồi.


- Anh có thể sống tốt mà không có em chứ?


- Sao em lại nói như vậy?


- Không. Em chỉ muốn hỏi anh như vậy thôi.


- Thiếu em cuộc sống của anh như thiếu đi màu sắc vậy.


- Dù sao thì anh vẫn phải sống tốt dù không có em nhé.


- Ơ. Từ từ đã… Sao em…


Chưa kịp nói hết câu thì em đã đi vào nhà rồi.


Trên đường về, tôi đầy ắp những suy nghĩ tại sao em lại nói như vậy?? Về sau thì tôi cũng tìm ra được một lí do chính đáng để giải thích, chắc là tại em căng thẳng hoặc đang buồn chuyện gì đó nên mới nói như vậy, có lẽ ngày mai em sẽ khá hơn chăng…


*****


Ngày hôm sau, tôi lên đường sang Hà Nội thi Đại học, trường tôi chọn là Đại Học Khoa Học Tự Nhiên, khối B.


Sáng 8/7 làm thủ tục dự thi, sáng 9/7 bắt đầu những môn thi đầu tiên… Kết thúc kì thi vào 10/7 với môn Hóa học…


Do đã ôn tập khá kĩ lưỡng và luyện các bộ đề thi cũng khá nhiều nên bài thi (theo ý kiến của mình) là khá tốt và sẽ đỗ…


Không hiểu sao sau khi thi, tôi cảm thấy người cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên… Linh cảm mách với tôi rằng có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà…


Chap 72:


Suốt cả chiều hôm đó, trên đường đi mà tôi cứ cảm thấy nóng ruột nóng gan, gọi điện thoại, nhắn tin cho Quỳnh đều không thấy trả lời…


Vừa xuống bến xe, bắt ngay xe ôm về nhà…Vào nhà chỉ kịp cất cái balo là tôi lao ngay sang nhà Quỳnh:


- T. Sao vừa về đã đi đâu thế?


- Con có chút việc bận, lát nữa con về.


Chạy vội sang nhà Quỳnh thì thấy khóa cửa, linh cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện trong tôi…


Hàng loạt câu hỏi có trong đầu tôi: Em đã đi đâu? Tại sao lại không bắt máy? Giờ này mà cả nhà lại đi đâu nhỉ?


Chợt nhớ tới mấy đứa bạn của em, tôi bấm máy gọi thử cho Ly (gấu của thằng Ngọc, em này cũng khá thân với Quỳnh)


- Alo. Ly hả?


- Dạ vâng, em Ly đây.


- Em có biết Quỳnh bị sao không? Anh gọi điện từ sáng đến giờ mà không thấy bắt máy.


- À…Quỳnh nó…


- Làm sao. Em nói nhanh đi (Tôi nói như gắt lên)


- Anh hứa với em là phải giữ bình tĩnh đấy.


- Nhanh lên đi.


- Quỳnh nó bị ung thư máu, giờ đang ở bệnh viện. (Vừa nói Ly vừa nức nở)


Nghe xong, tôi như bị sét đánh ngang tai:


- Cái gì? Tại sao? Tại sao anh lại không biết?


- Nó bảo giấu anh, không muốn anh lo lắng vì anh còn phải thi Đại học mà.


- Bị lâu chưa? Giờ Quỳnh đang điều trị ở chỗ nào?


- Bệnh viện X, khoa Y, phòng Z (em không tiện nêu địa chỉ cụ thể)


Tôi phóng ngay về nhà, lấy xe và phi đến bệnh viện…


Tôi chạy như người mất hồn, mấy lần đụng phải người đi trong bệnh viện, cũng may mà không ai trách móc gì.


Đến nơi, tôi thở hồng hộc vì chạy một mạch từ khu để xe của bệnh viện lên tận tầng 3…


Bố mẹ của em đang ngồi ở trước cửa phòng ” Cấp cứu “, tôi thấy rõ được nét buồn bã, lo lắng trên khuôn mặt của 2 người.


Tôi nhẹ nhàng đến gần và nói:


- Cháu xin lỗi, cháu đến hơi muộn.


- Không phải lỗi của cháu đâu, đừng tự trách mình quá.


- Quỳnh sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu…(Tôi vừa nói vừa tự nhủ trong lòng)


- Ừ. Nó sẽ không sao đâu, nó mạnh mẽ lắm mà. (Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má mẹ em)


Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, trôi qua, 3 con người chờ đợi trong hi vọng và lo lắng…


Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở và các bác sĩ bước ra, tôi thì ở xa nên không nghe rõ được gì, chỉ loáng thoáng là: hi vọng rất mong manh, mọi người nên tranh thủ nốt thời gian còn lại…


Mẹ em dàn dụa nước mắt và gần như ngất đi…


Tôi lao vội vào phòng bệnh, trông em lúc này thật đáng thương và tội nghiệp, đầy những dây, những lọ thuốc quanh người…


Tiến lại gần giường, cầm đôi tay xanh xao của em, nhìn em mà tôi chỉ muốn khóc… Ước gì tôi có thể làm gì đó san xẻ bớt nỗi đau mà em phải chịu đựng.
Vừa mới xa nhau được mấy ngày mà giờ nhìn em thay đổi quá, căn bệnh quái ác đã biến người con gái đầy đáng yêu trở nên thế này đây.


Nhẹ nhàng thì thầm vào tai em:


- Tại sao em không nói cho anh biết. Tại sao??


Em cất giọng yếu ớt:


- Ngốc, anh còn phải thi mà, đừng vì chuyện của em mà làm lỡ mất tương lai của anh.


Không ngờ ngay cả lúc này đây, lúc bản thân đang mang bệnh nặng, em vẫn lo lắng và quan tâm cho tôi. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má tôi, tôi đã khóc… Người con gái này quá tốt và dịu dàng, tại sao cuộc sống lại bất công như vậy??


- Anh, đừng khóc mà. Con trai thì không được khóc chứ.


- Tại sao?? Tại sao?? (Lúc này mắt tôi đã nhòe vì nước mắt)


- Em sẽ ổn mà, rồi em sẽ lại được cùng anh đi dạo dưới tán cây, được anh nắm tay và ôm thật chặt vào lòng.


- Phải, em sẽ ổn, nhất định là như vậy (Tôi vẫn không thể kiềm chế được sự xúc động của mình)


Từ nãy giờ, bố mẹ em vẫn đứng ngoài cửa quan sát chúng tôi.


- Tất cả sẽ trở lại bình thường, nhất định là như vậy. (Mẹ em nói)


- Con sẽ khỏe lại thôi, mẹ đừng lo.


- Ừ. Con gái mẹ mạnh mẽ lắm mà, phải khỏe lại chứ, thằng T nó còn chờ con đây này.


- Anh ấy nhất định chờ con mà. (Em mỉm cười)


Trong giờ phút như này, những lời động viên, khích lệ dù là nhỏ nhất cũng vô cùng ý nghĩa.


Hàng ngày, tôi đều xuống bệnh viện thăm và trò truyện với em…


- Em có muốn ăn gì không, để anh đi mua


- Vẫn còn cháo mà.


- Thế em thích ăn quả gì?


- Em không thích gì cả. Em chỉ muốn ở gần anh thôi.


Tôi lặng im nhìn em, em gầy đi nhiều quá…


- Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?


- Có, anh vẫn nhớ như in, một cô bé nhút nhát, đi học muộn đang trốn trong quán bánh mì.


- Có lẽ duyên số đã sắp đặt để em được gặp anh vào lúc đó.


- Chắc vậy… Lúc đó anh biết mình đã yêu, yêu một cô bé đầy tinh nghịch và đáng yêu.


Em khẽ mỉm cười với những lời nói của tôi…


Về nhà, tôi tìm mọi tài liệu có liên quan đến bệnh ung thư máu, vào khắp các diễn đàn y học, lên mạng tham khảo ý kiến của mọi người về căn bệnh này…
Tóm lại là tôi làm đủ mọi việc, thứ duy nhất tôi muốn đạt được là mong em được khỏi bệnh…


Tuy nhiên…


***


Thời gian trôi qua, em càng ngày càng yếu và tiều tụy. Bác sĩ nói có lẽ em sẽ không thể qua được ngày hôm nay. Tôi ngỡ ngàng, vội vàng cầm lấy tay em và nói:


- Không được chứ, em không thể bỏ anh lại được . Em vẫn còn lời hứa đi chơi với anh mà…


- Em xin lỗi, nhưng có lẽ em không thể thực hiện được rồi.


- Đừng. Quỳnh…


Em cười thê thiết (các thím đừ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 17/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo

Truyện Buổi Chiều Windows Full

Đọc Truyện Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em Full

Đòn trả thù cao tay của cô con dâu bị nhà chồng lừa cưới, lấy hết hồi môn

Xem tử vi ngày 25/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo